Vừa mới nghe người hầu thông báo xong, hồn vía Diệc Linh bay lên mây ngay tức thì, đầu cũng không tự chủ được mà nghĩ đến cảnh tượng trước khi chết.

Hình như nàng lại nhìn thấy cát vàng bay đầy trời, sau đó Tạ Hành Chi giương cây cung trong tay lên và quyết đoán bắn một mũi tên cướp lấy tính mạng mình.

Tên phản tặc Bành Tam Tranh kia cũng ngạc nhiên đến mức hít một hơi thật sâu, tướng sĩ bốn phía câm như hến, chỉ có Tạ Hành Chi ngồi trên chiến mã là vẫn bình tĩnh từ từ hạ cây cung xuống. Thậm chí hắn còn chẳng liếc nhìn đám địch trên chiến xa lấy một lần.

Nghĩ đến đây, Diệc Linh gần như đứng không vững, hai chân mềm nhũn loạng choạng sắp ngã.

Tào ma ma nhanh tay đỡ được nàng, sau đó vừa đỡ nàng vừa hét lớn: "Đúng là song hỷ lâm môn mà! Đại nhân vừa chiến thắng trở về thì phu nhân tỉnh lại. Có thể thấy đại nhân thật sự là phúc tinh của phu nhân!"

Diệc Linh vốn sắp yếu ớt ngã xuống lại bị mấy lời oang oang của Tào ma ma ép phải đứng thẳng dậy. Chẳng hiểu sao nàng lại cảm thấy người mình chợt có thêm chút sức.

Nàng nhẹ nhàng rút cánh tay mảnh khảnh của mình ra khỏi tay Tào ma ma rồi nhíu mày đầy khó chịu, đang định mở miệng nói gì đó thì chợt có tiếng động vang lên đằng trước.

Diệc Linh vừa ngẩng đầu lên thì bắt gặp cảnh Tạ Hành Chi đi qua cổng tròn.

Trước đây phủ đệ này là phủ của Hiếu Đoan Trưởng Công chúa lúc còn sống nên bài trí bên trong thiên về vẻ nhã nhặn thanh lịch. Đến cả cổng tròn cũng được thiết kế một cách uyển chuyển.

Nhưng khí chất trên người Tạ đại nhân thì chẳng liên quan gì đến nhã nhặn cả. Bốn năm người hầu đi theo phía sau hắn cũng đang mặc giáp sắt, bên hông đeo bội đao, mỗi khi di chuyển là lại phát ra tiếng động nặng nề, cứ như một giây sau bọn họ sẽ phá nát khoảng sân nhỏ này vậy.

Tạ Hành Chi thì mặc một bộ đồ màu xám bạc, chỗ tay áo có hoa văn con mãng xà. Hình thêu phức tạp tinh xảo này chiếm nguyên một mảng trước vạt áo hắn. Dưới ánh mặt trời, nó sáng bóng lên như đang phô diễn quyền thế ngập trời của chủ nhân nó vậy.

Nếu chỉ nhìn mặt Tạ Hành Chi thì đây là một nam nhân mặt mày đẹp như tranh vẽ, đôi mắt hẹp dài sáng ngời, con ngươi ở giữa đen láy sâu hoắm như vực thẳm, dáng người cao ráo.

Nếu không phải cảnh tượng bị hắn cướp đoạt tính mạng vẫn còn sờ sờ ngay trước mắt thì suýt nữa Diệc Linh đã cho rằng nam nhân trước mặt là quý công tử nhà quyền quý nào ở Thượng Kinh rồi.

Thù mới hận cũ chồng chất trong lòng khiến nàng không kìm được mà hung tợn trợn mắt lườm hắn, hai bàn tay đang buông thõng bên người siết chặt lại. Dưới ánh nắng mùa thu, cả người nàng như run lên.

Nàng có cảm giác như có một giọng nói cứ văng vẳng bên tai mình.

Giết hắn.

Giết hắn đi!!

Diệc Linh đứng ngẩn ngơ không nhúc nhích, trong đầu liên tục tưởng tượng ra cảnh đầu Tạ Hành Chi rơi xuống đất, máu me lênh láng.

"Diệc Linh?"

Chất giọng trầm thấp của nam nhân kéo Diệc Linh về với hiện thực.

Nàng run bắn lên, mồ hôi lạnh thấm ướt hết lưng áo. Nàng khẽ ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lại chỉ thấy đôi mắt ấm áp dịu dàng như làn gió xuân của hắn.

Hắn của bây giờ và khi bắn chết nàng trước kia cứ như hai người khác nhau vậy.

Đứng trước mặt thê tử thì dịu dàng ấm áp, còn với người không liên quan thì lạnh lùng vô tình. Hắn tưởng mạng người là cỏ rác đấy à?

Nghĩ đến đây, Diệc Linh lại càng siết chặt tay hơn.

Nàng liếc nhìn đám tuỳ tùng đi theo sau lưng Tạ Hành Chi. Bọn họ đều đang đeo đao kiếm, chẳng hiểu sao lại đến chỗ này làm gì. Nhưng Diệc Linh tính toán trong lòng rằng giờ phút này mình đang đứng rất gần Tạ Hành Chi, người xung quanh cũng không hề đề phòng mình. Nếu giờ nàng xông lên rút dao ám sát hắn thì có vẻ như tỷ lệ thành công khá cao...

"Sao nàng lại ra đây vậy?"

Thấy Diệc Linh ngẩn người như lão tăng trong trạng thái thiền định, Tạ Hành Chi không khỏi quan sát nàng lâu hơn một chút. Nhìn là biết nàng vừa mới tỉnh lại, còn chưa kịp rửa mặt chải đầu thay đồ. Thấy vậy, hắn lập tức quay sang nhìn đám người hầu xung quanh với ánh mắt lạnh lùng.

Chỉ với một ánh mắt, người hầu trong sân đã vội vàng quỳ sụp xuống đất liên tục xin lỗi.

"Phu nhân vừa mới tỉnh lại, nghe nói đại nhân trở về an toàn nên vội vã muốn đi ra đón. Là tại chúng nô tỳ không chăm sóc phu nhân cẩn thận! Xin đại nhân tha tội!"

Tào ma ma hoang mang lo sợ như vậy là vì bà ấy biết việc mà Tạ Hành Chi thật sự muốn truy cứu là việc Thương Diệc Linh vô cớ rơi xuống nước. Đây mới là tội lớn của đám người hầu bọn họ.

Tạ Hành Chi không nói gì mà chỉ đưa tay ra trước mặt Diệc Linh.

Bàn tay thon dài mảnh khảnh với những khớp xương rõ ràng kia rõ ràng là tay của một người cầm bút. Thế nhưng bây giờ trong đầu Diệc Linh lại chỉ còn mỗi cảnh bàn tay đó giương cung lên và buông dây cung một cách dứt khoát mà thôi.

Cả người nàng run rẩy, sống lưng căng cứng, chỉ biết đứng yên một chỗ không nhúc nhích.

Ngay giây tiếp theo, bàn tay kia đã chạm vào vạt áo Diệc Linh và nhẹ nhàng sửa sang lại y phục cho nàng.

Diệc Linh thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng vô thức lùi về phía sau một bước với vẻ chán ghét né tránh.

Thế là tay của Tạ Hành Chi khựng lại giữa không trung.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn nàng. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, mặt mày Diệc Linh cứng đờ, chẳng hiểu sao lại cảm nhận được một nỗi sợ vô hình tràn lan dưới đáy lòng.

Cùng lúc đó, một tuỳ tùng sau lưng Tạ Hành Chi lạnh lùng tiến lên kéo cả đám Tào ma ma và Cẩm Quỳ ra ngoài, gây ra động tĩnh không hề nhỏ.

Hành động của bọn họ doạ Diệc Linh sợ hết hồn. Sau khi ý thức được rằng có thể những người này sắp mất mạng vì mình, đầu nàng trống rỗng chẳng nghĩ được gì nữa, miệng thì bật thốt lên: "Không liên quan đến bọn họ đâu!"

Diệc Linh vừa dứt lời, đám tuỳ tùng của Tạ Hành Chi đã dừng động tác.

Tạ Hành Chi cũng không còn nhìn nàng bằng ánh mắt lành lạnh kia nữa, thay vào đó là vẻ bình tĩnh không chút gợn sóng.

"Là tại ta... Vô tình trượt chân rơi xuống nước thôi." Lồng ngực Diệc Linh phập phồng kịch liệt, vội vàng nói liên tục: "Không liên quan gì đến bọn họ cả... Chàng đừng lấy mạng bọn họ..."

Thật ra Diệc Linh cũng không hề nói dối. Tuy rằng nàng chưa từng trải qua việc bị rơi xuống nước nhưng lúc ngủ mê man nàng có nghe Cẩm Quỳ nhắc đến rồi. Nàng cũng đoán ra được đây là một tai nạn bất ngờ.

Sau khi nói xong, thấy mặt Tạ Hành Chi vẫn chưa giãn ra, Diệc Linh không khỏi nhíu mày, trong lòng căng thẳng. Nàng nói tiếp: "Bọn họ cũng đã làm tròn bổn phận rồi. Chuyện bất ngờ xảy ra có ai ngờ được đâu cơ chứ? Chàng không thể vì vậy mà lấy mạng bọn họ được!"

Hồi lâu sau Tạ Hành Chi mới hạ tay xuống rồi nhếch môi cười khẽ.

"Ta nói muốn giết bọn họ bao giờ?" Hắn nhẹ nhàng nói: "Trong mắt nàng, ta là kẻ thích lạm sát người vô tội à?"

Diệc Linh mở to mắt nhìn chằm chằm Tạ Hành Chi với vẻ không thể tin nổi.

Chẳng lẽ không phải à?

"Nếu phu nhân đã lên tiếng xin tha cho các ngươi..."

Tạ Hành Chi thờ ơ nói tiếp, chẳng qua ánh mắt không hề nhìn đám Tào ma ma và Cẩm Quỳ lần nào: "Vậy thì phạt các ngươi bằng tiền tiêu vặt một quý đi."

Nghe vậy, đám người Tào ma ma không khỏi thở phào nhẹ nhõm, vội vàng tạ ơn liên tục.

Còn Tạ Hành Chi thì quay đầu nhìn Diệc Linh: "Vốn dĩ ta cũng chỉ định phạt nhẹ thôi."

Phạt nhẹ á?

Diệc Linh liếc nhìn đám tùy tùng mặt mày hung tợn sau lưng hắn.

Phạt nhẹ trong miệng hắn là phạt đánh mấy đòn chứ gì! Mấy người Tào ma ma và Cẩm Quỳ đều là nữ nhân yếu đuối, trúng mấy gậy của đám tuỳ tùng kia có khác gì lấy mạng bọn họ đâu?

Mệt cho Tạ Hành Chi còn nói ra được lời này. Hắn tưởng mình là Bồ Tát sống chắc?

Nhưng dù sao thì hắn cũng đã nương tay, mấy người Tào ma ma cũng đã cảm động đến mức rơi nước mắt dập đầu với mình rồi nên Diệc Linh chỉ đành khoát tay thở phào.

Nói cho cùng thì bọn họ cũng đã hết lòng chăm sóc nàng trong một tháng vừa qua. Nàng không thể trơ mắt đứng nhìn bọn họ chết được.

Đến khi nhìn về phía Tạ Hành Chi lần nữa, Diệc Linh chợt phát hiện ra hận thù trong lòng mình đã bị doạ sợ bay mất một nửa rồi...

Chưa kể nàng không có bản lĩnh giết Tạ Hành Chi ngay trước mặt nhiều tuỳ tùng người hầu như vậy, cho dù nàng có mượn thân phận này mà kết liễu hắn bằng một dao thì cũng sẽ gặp phiền phức lớn.

Giết người đền mạng là còn nhẹ đấy. Với thân phận hiện tại của Tạ Hành Chi thì e rằng nàng sẽ khiến thiên hạ hỗn loạn mất, cuối cùng bản thân nàng cũng sẽ rơi vào cảnh sống không bằng chết cho mà xem.

Không được, nàng không thể kích động được.

Vất vả lắm mới được sống lại lần nữa, nàng không thể lao ra chịu chết tiếp được.

Nghĩ đoạn, Diệc Linh nhắm chặt mắt rồi hít một hơi thật sâu.

Quân tử báo thù mười năm chưa muộn!

"Bên ngoài gió lớn, nàng vào trong đi."

Giọng nói của Tạ Hành Chi rất nhẹ nhàng, nghe như đang dỗ dành nàng vậy, ngay cả môi cũng cong lên thành một nụ cười khẽ: "Ta còn chút chuyện cần xử lý nhưng sẽ cố gắng về sớm với nàng."

Giọng ấm áp là vậy nhưng mắt hắn lại lạnh như băng. Đôi mắt sâu thẳm kia chỉ có bạc tình và thờ ơ mà thôi...

Bị đôi mắt đen láy của Tạ Hành Chi nhìn chằm chằm như vậy, Diệc Linh có cảm giác như mình đang đứng giữa cơn mưa mùa đông rét mướt, toàn thân căng cứng, không đáp nổi dù chỉ là một chữ.

Tạ Hành Chi cũng không để ý, chỉ ngẩng đầu nhìn trời một chút.

Mấy năm nay thời tiết Thượng Kinh vẫn luôn là kiểu sáng nắng chiều mưa. Ngày hôm nay cũng vậy, vừa mới trời quang mây tạnh nắng chói chang đó mà giờ đã đầy mây đen rồi.

Lúc Tạ Hành Chi xoay người rời đi, một cơn gió thu thoảng qua hất tung tay áo hắn.

Sau khi bóng người màu xám bạc kia biến mất sau cổng tròn, Diệc Linh như mất hết sức, những giọt mồ hôi to như hạt đậu ứa ra chảy xuống dọc theo tóc mai nàng, khung cảnh trước mặt nàng cũng dần mờ đi.

Nàng choáng váng, hai mắt hoa lên, chân mềm nhũn đứng không vững nữa.

Người hầu xung quanh hoảng hốt xông lên đỡ nàng. Mặc dù những tiếng gọi "phu nhân" kia vang lên ngay bên tai nhưng Diệc Linh lại cảm thấy nó càng ngày càng xa xôi.

Chờ đến khi tiếng bước chân của đám Tạ Hành Chi biến mất hẳn, tầm mắt nàng mới tối sầm, chính thức té xỉu.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play