Vừa rồi người gác cổng bị Diệc Quân đạp cho một đạp không nhẹ nên lúc này dù đang đứng khá xa nhưng Diệc Linh vẫn nghe thấy tiếng hắn ta rên rỉ không ngừng.

Chẳng qua bây giờ chẳng có ai rảnh để ý đến hắn ta cả. Nữ chủ nhân Tạ phủ là Diệc Linh đang trố mắt bối rối không biết nên giải thích như nào về những lời hoang đường mình vừa thốt lên. Còn Diệc Quân thì vô thức lùi chân trái ra sau một bước bày ra tư thế đề phòng, ánh mắt nhìn Diệc Linh của hắn ta cũng đã từ khiếp sợ biến thành hoang mang, cuối cùng là trở nên cảnh giác.

“Ngươi nói vậy là có ý gì?”

Diệc Quân dò xét Diệc Linh từ trên xuống dưới, muốn tìm ra được sơ hở gì đó trên mặt nàng.

Tiếc rằng trên mặt Diệc Linh lại chỉ có vẻ xấu hổ và bối rối không biết phải làm sao.

"Ta có nói ta muốn giết người đâu." Diệc Quân lại lui ra sau một bước rồi thận trọng nói: "Tạ phu nhân đừng có đổ oan cho ta."

"..."

Đột nhiên Diệc Linh thấy hơi nhức đầu, triệu chứng giống hệt như khi nàng chuẩn bị ngất xỉu.

Nàng đỡ lấy trán, chỉ muốn đuổi tên Diệc Quân ngu ngốc kia rời khỏi phủ đệ thị phi này càng nhanh càng tốt, nếu không chờ đến khi Tạ Hành Chi quay lại thì sẽ không dễ đi nữa đâu.

"Ngươi mau về đi." Diệc Linh nói: “Ta sẽ coi như chuyện ngày hôm nay chưa từng xảy ra.”

Lúc này Diệc Quân sợ thật rồi. Chẳng qua điều khiến hắn ta sợ chính là nữ nhân trước mặt này. Sau một hồi quan sát Diệc Linh cẩn thận, chẳng hiểu sao cả người Diệc Quân lại nổi da gà. Sau đó hắn ta vội vàng nhấc chân định chuồn về.

Nhưng một chân vừa bước qua ngưỡng cửa, Diệc Quân lại dừng lại.

Diệc Linh không hiểu sao hắn ta dừng bước nên khó hiểu ngẩng đầu lên, ai ngờ lại thấy một chiếc xe ngựa quen thuộc dừng lại trước cổng Tạ phủ.

Sở dĩ nàng dùng từ "quen thuộc" là vì khi còn sống nàng từng ngồi trên chiếc xe ngựa này rất nhiều lần rồi.

Còn Diệc phu nhân ở trên xe thì chưa đợi người hầu lấy bậc thang ra đã vội vàng nhảy xuống xe xông lại đây.

"Quân Nhi! Quân Nhi! Con điên thật rồi!" Bà ta hoảng hốt nhào tới nắm chặt lấy hai tay Diệc Quân, sau đó lại vỗ vỗ mặt hắn ta nói: "Con muốn làm gì vậy hả! Nếu con động đến một sợi tóc của người kia thì cả nhà chúng ta đừng mong sống tiếp được nữa!"

Diệc Quân vẫn chưa hoàn hồn nên chẳng thèm để ý đến dáng vẻ hoảng loạn vừa khóc vừa đánh mình của mẫu thân. Hắn ta chỉ lo chột dạ liếc ra sau lưng một cái.

Diệc phu nhân cũng nhìn theo ánh mắt hắn ta thì thấy Diệc Linh đứng gần đó. Mặt mày bà ta tái mét, đang khóc dở cũng im bặt, vội vàng tiến lên chắn trước mặt nhi tử mình.

Chỉ trong chớp mắt, phụ nhân hoảng loạn thất lễ kia biến mất, thay vào đó là một vị phu nhân đoan trang lễ độ.

Diệc phu nhân nhanh chóng sửa sang lại y phục, lau sạch nước mắt bên khoé mắt rồi cẩn thận bước qua ngưỡng cửa, nhẹ nhàng thi lễ với Diệc Linh.

Dáng vẻ cúi đầu cụp mắt của bà ta trông vừa khiếp đảm vừa hèn mọn.

Nhưng bà ta đã khom lưng hồi lâu vẫn không thấy Diệc Linh có phản ứng gì, thậm chí nàng còn không lên tiếng.

Điều này khiến trong lòng Diệc phu nhân vừa sốt ruột vừa hoảng hốt, cứ tưởng Tạ phu nhân tức giận hoặc khinh thường gì đó. Nhưng đến khi bà ta lén ngước lên quan sát vẻ mặt Diệc Linh thì lại thấy ánh mắt rời rạc bi thương của nàng. Chuyện gì xảy ra thế này?

"Tạ phu nhân?" Diệc phu nhân cẩn thận nói: "Nhi tử ta còn nhỏ nên hành động xốc nổi, nếu nó xúc phạm Tạ phu nhân thì mong người đừng chấp hài tử..."

Diệc Linh giật mình hoàn hồn trong giọng nói quen thuộc này. Nhìn người mẹ đã xa cách nửa năm trước mặt, nàng cười gượng lắc đầu: "Không sao, bà dẫn hắn ta về đi."

Tuy nghe nàng nói vậy nhưng Diệc phu nhân hoàn toàn không hề thả lỏng, trái lại càng nghi ngờ và đề phòng hơn, phản ứng giống hệt Diệc Quân.

Bà ta rất hiểu nhi tử mình. Lúc nãy hắn ta vừa mới hùng hùng hổ hổ xông ra khỏi nhà tuyên bố muốn đòi lại công bằng cho tỷ tỷ, vậy sau khi gặp được người Tạ phủ chắc chắn không thể nào hắn ta không gây hoạ được.

Thế mà Tạ phu nhân lại không so đo. Chuyện này thật kỳ lạ.

Nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì việc cấp bách nhất bây giờ của bà ta cũng là phải đưa nhi tử về.

Vậy nên Diệc phu nhân không dám hỏi nhiều, chỉ khom lưng chào Diệc Linh, lại nịnh bợ vài câu rồi kéo nhi tử rời khỏi Tạ phủ.

Diệc Linh im lặng nhìn hai mẹ con Diệc gia bước ra khỏi đây.

Đến khi bọn họ lên xe ngựa rồi, một suy nghĩ bỗng loé lên trong lòng Diệc Linh. Nàng chợt cất giọng gọi Diệc phu nhân lại.

Phụ nhân trên đầu đã có thêm rất nhiều tóc bạc rướn nửa người ra dè dặt hỏi: "Không biết Tạ phu nhân còn gì dặn dò?"

Diệc Linh há miệng hồi lâu mới thốt được nên lời: "Nghe nói lệnh ái..."

Nghe vậy, Diệc phu nhân cúi đầu thở dài.

Đến khi ngẩng đầu lên lần nữa, bà ta cười đáp: "Đúng vậy, tiểu nữ phúc mỏng nên mấy ngày trước đã bất hạnh thiệt mạnh trên chiến trường ở Khánh Dương. May nhờ có Tạ đại nhân nhặt di vật của tiểu nữ rồi nghìn dặm mang về đây cho Diệc gia, để Diệc gia có thể lập cho tiểu nữ một ngôi mộ nhỏ. Nếu hôm khác đại nhân rảnh rỗi thì nhất định Diệc gia sẽ tới cửa đa tạ."

Ngay cả Diệc Quân cũng đoán được cái chết của tỷ tỷ mình có liên quan đến Tạ Hành Chi, vậy sao Diệc phu nhân lại không nghĩ đến điều này được cơ chứ?

Nhưng Diệc Linh không hề nhìn ra được cảm xúc phẫn nộ oán hận gì trên mặt mẹ mình, chỉ có vẻ a dua nịnh hót mà thôi.

"Ta không ngờ Diệc phu nhân lại là một người cao cả như vậy. Thảo nào ngươi lại nuôi được một nữ nhi kiên cường vì nghĩa quên thân như vậy."

Rõ ràng từng câu từng chữ đều là lời khen ngợi nhưng chẳng hiểu sao Diệc phu nhân cứ có cảm giác giọng điệu của nữ nhân đối diện tràn ngập mỉa mai và chế nhạo.

Tuy nghi ngờ nhưng bà ta vẫn cúi đầu hít một hơi thật sâu sau đó cười đáp: "Tạ phu nhân quá lời rồi. Tiểu nữ là con dân vương triều Đại Lương nên xả thân đền nợ nước là điều đương nhiên."

Lồng ngực nghẹn đắng của Diệc Linh chợt thoải mái hẳn.

Giờ phút này, nàng đứng trước mặt mẹ ruột mình nhưng không còn chút oán giận nào nữa.

"Vậy thì... Mong Diệc phu nhân nén bi thương."

Dưới ánh đèn le lói, đôi mắt Diệc Linh u ám không có chút ánh sáng nào.

Nàng phất tay áo xoay người đi vào trong, đồng thời nhẹ nhàng nói: "Còn tạ ơn thì không cần đâu, các ngươi lo tổ chức lễ tang long trọng cho lệnh ái đi."

-

Diệc Linh vừa mới đi được hai bước thì cơn choáng váng nhanh chóng ập tới khiến tầm mắt nàng tối sầm xuống.

Cảm giác quen thuộc kia lại ập tới. Diệc Linh cố gắng tiến lên phía trước thêm mấy bước nữa, đồng thời cất cao giọng gọi: "Cẩm Quỳ! Cẩm Quỳ!"

Cẩm Quỳ đang đứng gần đó lập tức chạy đến đỡ nàng: "Phu nhân sao vậy ạ?"

"Mau! Mau đi gọi đại phu!"

"Người đâu! Người đâu!"

Quả nhiên, trong tiếng kêu hoảng hốt của Cẩm Quỳ, Diệc Linh lại hôn mê bất tỉnh đúng như những gì nàng dự đoán.

Một giây trước khi hoàn toàn mất ý thức, nàng cúi đầu xuống, tuyệt vọng nhìn màn đêm dày đặc xung quanh.

Với cái cơ thể yếu ớt này thì chưa kể báo thù rửa hận, đến cả việc nàng có sống được thêm một thời gian nữa hay không cũng là một vấn đề lớn!

Sau một trận gà bay chó sủa, người hầu Tạ phủ thành công đưa Diệc Linh về Lâm Phong uyển.

Đại phu mới đến nơi còn chưa kịp ngồi ấm ghế đã phải bận rộn chạy tới khám bệnh cho nàng, sau đó tiếp tục lặp lại lời mình đã nói lần trước.

Cơ thể yếu ớt, cần nghỉ ngơi nhiều hơn.

Trong cơn mê man, Diệc Linh nghe đại phu nói vậy. Nàng rất muốn bật dậy hỏi đại phu rốt cuộc mình phải nghỉ ngơi như thế nào mới khoẻ hả? Ba ngày hai lần té xỉu như vậy ai mà chịu nổi chứ?!

Tiếc rằng hình như nàng lại trở về trạng thái hôn mê suốt một tháng kia rồi, giãy dụa vùng vẫy kiểu gì cũng không mở nổi mắt.

Chẳng lẽ mình lại phải nằm thêm tháng nữa?

Như vậy dù được sống lại thì nàng cũng chẳng còn cách cái chết bao xa.

Diệc Linh tuyệt vọng chờ đợi.

Đến khi nàng cho rằng bản thân sẽ không tỉnh được nữa thì Tạ Hành Chi trở lại.

Lúc này trời đã tối hẳn, người hầu trong phủ lập tức tiến lên cẩn thận hầu hạ hắn thay quần áo rửa mặt. Bên tai Diệc Linh chỉ còn tiếng nước róc rách.

Không biết là vì mọi người cố ý hạ giọng xuống hay bình thường bọn họ cũng nhỏ nhẹ như vậy mà bầu không khí trong phòng vô cùng yên tĩnh, thành ra ngay cả tiếng hít thở của Tạ Hành Chi cũng như vang lên ngay bên tai Diệc Linh.

Không lâu sau Tạ Hành Chi đã thay xong áo ngủ và tiến lại gần giường.

Hắn đi gần như không phát ra tiếng nhưng mỗi bước chân đều mang theo khí thế áp bức khiến người khác phải dè chừng.

Diệc Linh cảm nhận được rõ ràng hắn đang từ từ đến gần mình. Nàng vô thức rúc mình vào góc giường...

Ấy? Mình nhúc nhích được rồi này?

Nàng bối rối chớp mắt sau đó chống tay xuống giường ngồi bật dậy.

"Nàng tỉnh rồi hả?"

Nghe thấy tiếng động, Tạ Hành Chi vừa hỏi vừa vén màn giường lên: "Đại phu nói cơ thể nàng còn quá yếu ớt nên phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cẩn thận."

Không còn màn giường che khuất nên khuôn mặt với những đường nét hoàn hảo của hắn hiện rõ trước mặt nàng.

Đó là một khuôn mặt không góc chết, đôi mắt sáng ngời, khoé miệng nhếch lên như lúc nào cũng chứa ý cười, chẳng qua nụ cười của hắn chưa bao giờ chạm đến đáy mắt.

Diệc Linh vẫn tiếp tục rúc vào trong góc, ngón tay siết chặt tấm đệm dưới người, ánh mắt cảnh giác nhìn thẳng vào nam nhân trước mặt.

Nhưng Tạ Hành Chi hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt nàng.

Có vẻ như hắn rất mệt mỏi thì phải, vẻ uể oải hiện rõ trên mặt. Sau khi vén màn giường, hắn tiện thể ngồi xuống mép giường luôn.

Hơi thở và nhiệt độ cơ thể thuộc về Tạ Hành Chi nhanh chóng lan theo chăn về phía Diệc Linh.

Không chịu khuất phục trước phản tặc.

Tự sát.

Giờ phút này, Diệc Linh nghiêng đầu nhìn Tạ Hành Chi rồi chợt nghĩ đến lời giải thích của hắn. Rất nhiều giọng nói vang lên bên tai hò hét bảo nàng ra tay chém chết hắn báo thù đi.

Trong căn phòng này, nếu nàng muốn lấy mạng Tạ Hành Chi thì chỉ cần tiến thêm một bước nữa thôi.

Ví dụ như với lấy cái bình hoa kia và đập vỡ. Mảnh vỡ bình hoa đủ để cắt đứt cổ họng Tạ Hành Chi.

Nàng cũng có thể hất đổ nến để thiêu cháy chỗ này, như vậy dù không thể giết người cũng có thể khiến hắn sống không bằng chết.

Trên bàn còn có một nghiên mực làm từ đá nguyên chất nữa. Nếu nàng hung hăng đập một phát thì Tạ Hành Chi sẽ không chỉ bể đầu chảy máu thôi đâu, có thể não còn văng tung toé nữa kìa.

...

Diệc Linh nhập tâm đến mức da đầu tê dại vì cảnh tượng đẫm máu mà mình tưởng tượng ra. Nhưng toàn thân nàng lại vô cùng thoải mái, như thể mình đã thật sự giết được Tạ Hành Chi rồi vậy.

Chờ đến khi nàng hoàn hồn thì người ta đã bình thản nằm xuống giường rồi, hoàn toàn không hề phát hiện ra thê tử mình đang tưởng tượng đủ mọi cách để lấy cái mạng chó của mình.

"Ta có mang mấy thứ lặt vặt từ Ung Lương về cho nàng. Bao giờ rảnh nàng xem thử xem có thích không."

"..."

Diệc Linh thật sự không ngờ Tạ Hành Chi lại biết quan tâm người khác như vậy.

Nàng nhếch môi cười lạnh sau đó nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Chàng đi Ung Lương dẹp loạn mà vẫn nhớ mang quà về cho ta à?"

Vẻ mặt Tạ Hành Chi rất lạnh nhạt, giọng nói cũng cực kỳ thờ ơ: "Chuyến đi này khá thoải mái. Ta cũng không bận lắm."

Đúng vậy...

Tạ đại nhân dẫn ba mươi nghìn tinh binh đi càn quét hang ổ phản tặc, không phí nhiều công sức đã tiêu diệt được bọn chúng thì lại chả thoải mái.

"Ta nghe nói..." Cảm xúc của Diệc Linh lúc này khá bình tĩnh. Nàng nhìn Tạ Hành Chi chăm chú rồi hỏi: "Con tin bị phản tặc ở Khánh Dương bắt được ra sao rồi?"

Nghe vậy, Tạ Hành Chi không khỏi ngước lên nhìn nàng.

"Con tin nào cơ?"

Ánh nến trong phòng chập chờn lúc sáng lúc tối, màn giường đã rũ xuống cản hết gió đêm lành lạnh bên ngoài.

Diệc Linh nhìn Tạ Hành Chi hồi lâu, biểu cảm trên mặt thay đổi liên tục nhưng nam nhân đối diện nàng vẫn thản nhiên như không.

"À, là người kia à?"

Giọng nói hờ hững của hắn lại vang lên: "Chết rồi."

Chết rồi.

Chết rồi!

Hai chữ "chết rồi" nhẹ bẫng.

Mồ hôi lạnh toát ra thấm ướt lưng Diệc Linh. Cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng cuốn sạch hơi ấm trên người nàng chỉ trong chớp mắt.

"Chết thế nào vậy?"

Tạ Hành Chi đã nghe thấy câu hỏi nhưng không trả lời ngay mà trở mình đưa lưng về phía nàng, thản nhiên chợp mắt chốc lát.

"Tự sát."

Hắn nhẹ nhàng phun ra hai chữ, thậm chí còn chẳng thèm nhíu mày lấy một cái, trả lời xong thì an ổn chìm vào giấc ngủ, tiếng hít thở đều đều vang lên bên tai Diệc Linh.

Cơn giận bùng lên trong lòng Diệc Linh, không thể đè xuống được.

Đúng là một nam nhân âm hiểm dối trá.

Bây giờ nàng phải giết hắn!

Nàng bất chấp việc giết hắn xong mình có còn toàn mạng hay không, cũng thèm vào quan tâm mình làm vậy có phải tự chuốc họa vào thân hay không nữa. Bây giờ nàng nhất định phải giết hắn!

Diệc Linh giơ tay lên sờ tóc mình, lại phát hiện ra mình không đeo đồ trang sức nên lại run rẩy bò xuống giường.

Nàng vô tình đụng phải cánh tay Tạ Hành Chi nhưng hắn lại không có phản ứng gì, vẫn ngủ rất say.

Ánh nến trong phòng tối mờ, gần như không thấy rõ đường đi. Diệc Linh lần mò đi tới trước bàn trang điểm, ngón tay mò mẫm lục lọi hồi lâu mới tìm được một cây trâm gỗ.

Cây trâm này là một trong những món đồ lặt vặt mà Tạ Hành Chi mang từ Khánh Dương về cho nàng. Lúc này nó đang bày trên bàn, chưa kịp cất vào hộp trang sức.

Diệc Linh cầm cây trâm lên ngang ngực, liên tục hít vào thở ra mấy lần rồi mới lê bước tiến về phía giường.

Ánh trăng bên ngoài hắt vào mặt Tạ Hành Chi. Trông hắn có vẻ gầy gò.

Diệc Linh đưa tay ra kiểm tra hơi thở của hắn để xác nhận chắc chắn đây là lúc hắn không hề đề phòng chút nào.

Nhưng sau đó nàng lại chần chừ mãi không tiến lên. Tay phải nàng nắm chặt trâm gỗ nhưng cứ giơ lên rồi lại hạ xuống, mãi không dám dứt khoát đâm xuống.

Đến khi đồng hồ nhỏ giọt báo đã nửa đêm, âm thanh trong trẻo kia dội vào tai khiến đáy lòng Diệc Linh chấn động.

Không thể chần chừ lâu hơn được nữa.

Nghĩ vậy, nàng nghiến răng giơ cao cây trâm trong tay...

Đang lúc Diệc Linh chuẩn bị đâm thẳng xuống thì Tạ Hành Chi đang ngủ say đột nhiên mở mắt ra.

Đêm khuya vắng người, trong phòng không một tiếng động.

Khoảnh khắc lúc Tạ Hành Chi mở mắt kia trông chẳng khác gì tấm màn che mũi đao bị vạch ra. Đôi mắt đen như mực của hắn phản chiếu dáng vẻ hoảng hốt của Diệc Linh.

Nhưng hắn không nói gì, chỉ liếc nhìn cây trâm mộc đang ở ngay trên đầu mình một cái rồi từ từ cụp mắt xuống, con ngươi sâu thẳm nhìn thẳng vào mặt Diệc Linh.

Chẳng qua nàng không kịp dừng lại nữa rồi.

Chuyện bất ngờ này khiến Diệc Linh giật mình hoảng sợ đâm lệch sang một bên. Cây trâm gỗ kia xẹt qua cổ Tạ Hành Chi và để lại đó một vết máu.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play