Lúc ra khỏi nhà Giang Ly, tóc Tô Ngôn vẫn chưa khô, đối mặt với câu nói bâng quơ của La Lan tất nhiên hai người phải cật lực giải thích một phen. Nhưng Giang Thành Văn và La Lan từ đầu đến cuối đều dùng ánh mắt ngờ hoặc đảo quanh hai người, cuối cùng Giang Ly không chịu nổi nữa mới kéo cô ra ngoài.
Trong thang máy, Tô Ngôn mấy lần muốn nói nhưng lại thôi, sau khi lên xe chạy về Cục thành phố cô mới chần chừ mở miệng: “Chúng ta chạy ra ngoài thế này có ổn không? Hình như dì đã hiểu lầm rồi… Thật ra tôi có thể giải thích rõ ràng…”
“Đừng bận tâm, chỉ là trong nhà tôi đột nhiên xuất hiện phụ nữ nên họ quá mức kinh ngạc thôi, đợi lát nữa 2 người tỉnh táo lại sẽ nhận ra trong nhà tôi không có dấu vết nữ giới sinh hoạt hàng ngày, tôi sẽ giải thích rõ cho họ sau.” Giang Ly nhìn thẳng về con đường phía trước: “Không còn nhiều thời gian nữa rồi, bên Ngụy Nhiễm phải tốc chiến tốc thắng, vì 2 vụ án mạng đã gây ra chú ý dư luận cực lớn, phía trên muốn chúng ta nhanh chóng kết án, cho người dân một câu trả lời thỏa đáng.”
“Ừm.” Tô Ngôn gật đầu đáp nhưng vẫn cảm thấy có gì đó không thích hợp lắm, chưa chờ cô nghĩ xong thì xe đã tiến thẳng vào sân lớn của Cục thành phố.
2 người trở lại văn phòng đội chuyên án, bọn người Hạng Dương và Thái Thành Tể thấy thế thì vội chạy tới hỏi thăm: “Đội trưởng Giang, Ngụy Hòa Chí thế nào rồi? Đã tỉnh lại chưa, có thể tiếp nhận thẩm vấn không?”
“Bệnh viện tạm thời đưa ra thông báo tình trạng nguy hiểm, không ai biết chắc còn mất bao nhiêu thời gian nữa.” Giang Ly đi đến bên bàn làm việc của mình, nhét túi hồ sơ trong tay vào ngăn tủ đầu tiên, tiện tay khóa lại.
“Vậy…” Thái Thành Tể có chút lo lắng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT