Những chiếc bánh ngọt này được làm vô cùng tinh xảo.
Trên mặt bánh rắc vài cánh hoa vàng li ti, hòa quyện vào lớp bánh mềm tan ngay khi vừa chạm lưỡi. Vị mật hoa quế ngọt ngào lan tỏa, dịu dàng quấn quýt nơi đầu lưỡi, lan tỏa vị ngọt giữa môi răng.
Ngon thật.
Ô Cảnh đã rất lâu rồi không được ăn thứ gì ra hồn, dù chỉ là bánh nhặt được, cậu cũng ôm gối ngồi xổm dưới đất, từng miếng từng miếng ăn cực kỳ chăm chú.
Cậu quý trọng lắm.
Dặn lòng chỉ ăn một miếng thôi, vậy mà chẳng cầm lòng được rồi ăn luôn cả cái. Ăn xong cái đầu tiên lại nghĩ đến cái thứ hai… rồi tham lam muốn giấu cả đĩa đi.
Tuy chẳng biết rõ thân phận người mặc triều phục kia là ai, nhưng có thể ung dung đi lại trong cung thì chắc chắn địa vị không hề thấp. Người ấy lại còn hào phóng đến mức mang cả đĩa bánh ngon thế này cho một con mèo nhỏ ăn.
Chắc hẳn sẽ không quay lại vì một đĩa bánh nhỏ nhoi như thế đâu. Đã là thứ bị bỏ quên, trở thành rác không ai cần đến… Vậy cậu mang đi cũng đâu có sao.
Ô Cảnh bưng cả đĩa bánh, chuẩn bị lén lút mang đi, trước khi làm chuyện xấu, cậu cũng biết phải ngó trước ngó sau. Khi cậu ở một mình đám cung nhân thường không đứng canh bên cạnh, mà hai người vừa nãy cũng đã rời đi.
Theo lý thì chắc không ai thấy—
Cậu vừa ngẩng đầu lên liền sững sờ, khóe miệng vẫn còn dính vài mẩu bánh vụn, ngây ra nhìn vị thanh niên mặc triều phục thêu hạc đỏ thắm chẳng biết từ lúc nào đã quay lại.
Đối phương dáng người cao ráo, mày mắt dịu dàng. Nhìn qua, như gió mát trăng trong.
Ninh Khinh Hồng cụp mắt, lặng lẽ nhìn Ô Cảnh đang ngồi xổm dưới đất ngẩng đầu nhìn mình.
Tên thái giám ôm mèo hoang mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, vừa đi được nửa đường, chủ tử lại không nói không rằng bỗng dưng quay lại. Phất Trần trong lòng thắc mắc, đến khi thấy bệ hạ đang ngồi xổm dưới đất, mới muộn màng nhận ra, chắc chủ tử đã sớm phát hiện có người lén nhìn bên cạnh.
May thay, tâm trạng chủ tử hôm nay xem chừng vẫn ổn.
Phất Trần liền cúi đầu thấp hơn, không nói thêm lời nào.
Ô Cảnh có chút chột dạ, đẩy đĩa bánh về, đẩy đĩa bánh về phía trước, lí nhí xin lỗi: “Xin lỗi, ta không cố ý trộm nó đâu.”
Ninh Khinh Hồng nhìn cậu một hồi lâu, rồi nghiêng đầu hỏi: “Phất Trần, người này là ai?”
Tên thái giám khom mình đáp: “Gia, là Bệ Hạ.”
Ninh Khinh Hồng khẽ nhướng mày, cười nhẹ: “Bệ Hạ à?”
Ô Cảnh không lên tiếng, ngây ngốc nhìn người ta.
Lúc nào cũng ghi nhớ mình phải đóng vai một kẻ ngốc.
Ninh Khinh Hồng lại dịu giọng hỏi một câu: “Ngon chứ?”
Ô Cảnh gật đầu: “Ngon lắm!”
Ninh Khinh Hồng đáp: “Vậy thì ban cho ngươi đó.” Hắn dường như tâm trạng rất tốt, cười như không cười, nói: “Cầm lấy đi.”
Tên thái giám thấp giọng nhắc: “Gia, các học sĩ nội các đang chờ trong điện Kim Loan.”
Ninh Khinh Hồng: “Vậy à?” Hắn như vừa sực nhớ ra chuyện chính sự, liền nói: “Đi thôi.”
Tên thái giám lại hỏi: “Con mèo này…?”
Ninh Khinh Hồng đưa ngón tay vuốt nhẹ thân mèo: “Để lát nữa hẵng đưa về cho Thái phi.”
Nói rồi ung dung xoay người rời đi.
Từ đầu đến cuối, ngoài mấy câu hỏi ban đầu, hắn không hề nhìn Ô Cảnh lấy một cái. Đến khi họ đi khuất, thiếu niên vẫn giữ nguyên tư thế ngồi xổm lúc ban đầu.
Ô Cảnh mơ hồ cảm thấy, trong mắt đối phương, cậu thực ra chẳng khác gì con mèo kia là mấy, gặp rồi trêu đùa vài câu chứ căn bản không hề để cậu vào mắt.
Nói trắng ra, chỉ vỏn vẹn ba chữ: không quan tâm.
Là cái kiểu không thèm quan tâm đến sự tồn tại của cậu, có hay không cũng chẳng đáng bận tâm ấy.
Nhưng… thế thì đã sao chứ?
Bọn họ vốn dĩ không quen biết, đối phương không để ý việc cậu lấy trộm đồ, còn chịu ban cho cậu cả đĩa bánh ngọt, như thế là đã tốt lắm rồi.
Đến khi Yến Hà quay lại thì Ô Cảnh đã ăn sạch cả đĩa bánh. Cái đĩa ấy bị cậu giấu cẩn thận vào tay áo như thể đó là báu vật.
Yến Hà liếc nhìn giờ: “Bệ hạ, nên hồi cung rồi.”
Trước buổi trưa, cung nhân đều sẽ đúng giờ đến đón Ô Cảnh quay về tẩm điện.
Ô Cảnh giả vờ không vui, nói: “Không muốn.”
Yến Hà thấy cậu không chịu nghe lời liền dọa: “Tiểu ngốc tử, ngươi đi hay không đi hả?” Nàng hạ giọng nói nhỏ: “Sau bữa trưa, ngươi còn phải đến thỉnh an Thái hậu. Nếu trễ giờ thì ngươi sẽ phải chịu khổ đấy!”
Nàng thao thao bất tuyệt, nhưng thiếu niên vẫn mang vẻ mặt ngơ ngác.
Cuối cùng, Yến Hà đành phải dùng sức kéo lôi cái thân thể ngốc nghếch ấy về lại điện.
Bữa trưa vẫn chỉ là cháo loãng với rau muối. Trong Dưỡng Tâm điện bây giờ thậm chí ngay cả mấy cung nhân cũng không còn lại bao nhiêu. Ngoài cái bàn và chiếc giường nơi Ô Cảnh thường dùng tới, những chỗ khác đều đã phủ bụi, chẳng có ai quét dọn.
Ăn kèm bát cháo loãng này, càng thêm phần thê lương.
Sau khi Ô Cảnh bịt mũi nuốt hết bát cháo, lại nằm sấp trên bàn nghỉ ngơi một lúc, mới thấy Yến Hà cũng ăn xong, đến thu dọn bát đĩa.
Một khắc sau, cậu bị đưa ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi xuyên đến nơi này, Ô Cảnh được đưa đến diện kiến Thái hậu. Cậu thậm chí còn không biết người kia có phải là mẹ ruột của mình thật hay giả. Trong lòng không khỏi dấy lên lo lắng, liệu chút nữa gặp mặt có bị lộ hay không?
Nhưng chẳng mấy chốc, khi Ô Cảnh phải đứng dưới nắng chờ mãi bên ngoài điện thì cậu liền hiểu ra. Cậu và vị Thái hậu này… sợ rằng chẳng có chút quan hệ huyết thống nào.
Lễ thỉnh an này, chỉ sợ cũng chỉ là làm cho có lệ.
Thái hậu có gặp hay không, chẳng ai bận tâm. Chỉ cần cậu đến nơi, cúi đầu thỉnh an một tiếng, là coi như đã xong bổn phận.
Trong cung điện rộng lớn này, cậu lại chẳng có lấy một người thân.
Ô Cảnh cụp mắt, chẳng rõ trong lòng đang nghĩ gì. Cũng không biết còn phải đợi bao lâu nữa.
Cậu liếc nhìn Yến Hà đứng cung kính ở cửa điện, có chút chán, đứng cũng mệt rồi, liền dứt khoát vén áo bào, ngồi bệt xuống đất.
Ánh mắt Yến Hà bắt gặp cảnh đó,tim như nhảy lên cổ họng, nghiến răng hạ giọng quát: “Bệ hạ! Mau đứng dậy!”
Ô Cảnh giả vờ không nghe thấy.
Dù sao cậu cũng là kẻ ngốc, không biết quy củ là chuyện đương nhiên.
Ngoài vị Cửu Thiên Tuế trong lời đồn kia, chẳng ai dám làm gì cậu cả. Cùng lắm là cắt xén phần ăn của cậu, mà đời cậu đã thảm đến mức này rồi thì còn sợ gì nữa?
Điếc không sợ súng.
Dù sao cũng mệt rồi.
Ô Cảnh ôm gối ngồi dưới bậc thềm, cằm tì lên cánh tay, nửa mê nửa tỉnh.
Chẳng bao lâu, bên tai vang lên tiếng bước chân, từ xa lại gần.
Tiếng động rất rõ.
Không giống thái giám đi nhẹ không phát ra tiếng, ũng không phải tiếng đao kiếm theo sát như bóng với hình của thị vệ, vừa nghe đã biết là cung nữ.
Ô Cảnh định làm như không nghe thấy, nhưng tiếng bước chân ấy lại lạ thay, dừng ngay cạnh cậu. Đi vòng quanh hai vòng, nghe giọng nói có chút khinh miệt: “Ngốc tử đúng là ngốc tử.”
“Không biết trên biết dưới.”
Thân ảnh thiếu niên đang ôm gối như khựng lại, đầu rúc sâu vào tay hơn một chút.
Nhưng chẳng ai để ý.
Ô Cảnh vẫn làm như chẳng hay biết gì, lặng lẽ nghe Yến Hà lên tiếng, giọng dịu ngọt: “Thưa Đại cung nữ, nếu Thái hậu nương nương bận rộn không có thời gian, vậy nô tỳ xin đưa Bệ hạ hồi cung trước có được hay chăng?”
Cung nữ nọ lạnh lùng nói: “Mau đưa hắn đi. Ở đâu không ngủ, lại ngủ trước cửa điện Thái hậu. Ngươi cũng không biết dạy dỗ cái đồ ngốc này à?”
“Ngươi mới là đồ ngốc.”
Một tiếng cộc cằn bất chợt vang lên.
Ô Cảnh ngẩng đầu lên, mặt không biểu cảm gì, lời phản bác cũng nhỏ nhẹ như tiếng trẻ con, nghe như đứa trẻ bướng bình chứ chẳng có chút uy nghi nào.
Yến Hà sợ đến giật mình, vội vàng quát lên: “Bệ hạ! Đây là đại cung nữ thân cận bên Thái hậu, Giao Bạch cô cô!”
Ngữ khí nàng rõ ràng đầy lo lắng, ai cũng có thể nghe ra ý tứ trong lời nói của nàng, người được sủng ái bên cạnh Thái hậu, không thể đắc tội.
Nhưng… cậu chẳng phải là một kẻ ngốc sao?
Giao Bạch nghiến răng ken két: “Ngươi nói cái gì?!”
Ô Cảnh hừ một tiếng.
Giao Bạch giận đến mức không chịu nổi, giơ tay lên, muốn túm lấy Ô Cảnh đang ngồi dưới đất.
Yến Hà vội vã cúi thấp người, ngăn lại: “Giao Bạch cô cô, bệ hạ tính tình như trẻ nhỏ, xin người…”
Lời chưa dứt, thì ngay khi Giao Bạch sắp chạm vào Ô Cảnh thì cậu đã ngẩng mặt lên, trong mắt có chút sợ hãi, nhưng vẫn giữ nét ngây thơ: “Đợi vài ngày nữa ta gặp Thiên Tuế ca ca, ta sẽ nói với huynh ấy có người bắt nạt ta!”
Động tác của Giao Bạch khựng lại. Khí thế hùng hổ liền xẹp xuống, vẻ mặt trở nên kinh ngạc và nghi ngờ: “Thiên Tuế…?” Ả liếc nhìn Yến Hà, lại liếc Ô Cảnh, trong lòng bắt đầu hoài nghi.
Chẳng phải Cửu Thiên Tuế xưa nay vốn chẳng để tâm đến bệ hạ sao? Lý nào giờ lại quan tâm đến chuyện của bệ hạ?
Nhưng khi nghĩ đến những thủ đoạn lôi đình của Cửu Thiên Tuế, Giao Bạch liền bất giác nuốt nước bọt. Ả bán tín bán nghi hỏi: “Yến Hà, lời hắn nói là thật sao?”
Yến Hà cắn răng đáp: “Cửu Thiên Tuế đúng là vẫn cách một thời gian lại đến xem Bệ hạ một lần.”
Nghe thế, Giao Bạch rụt người lại hai bước, ngoài mạnh trong yếu nói: “Mau đưa hắn đi.”
Yến Hà vội vàng nhận lệnh, kéo tay áo Ô Cảnh nhanh chóng lôi cậu rời khỏi đó.
Còn Ô Cảnh, vừa mượn cờ lớn làm da hổ*, trong lòng thầm thở phào, ngoan ngoãn đi theo Yến Hà, thậm chí còn đắc ý ngoảnh lại liếc Giao Bạch, người vừa nãy diễu võ dương oai với mình.
Nếu phía sau y mọc đuôi, chắc đã vểnh lên tận trời rồi.
Ra khỏi Từ Nhân Cung của Thái hậu, Yến Hà mới mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không ổn. Bệ hạ vừa rồi, có phần thông minh quá mức rồi thì phải. Nàng chau mày ngoái đầu nhìn lại.
Ô Cảnh lúc này lại trông giống hệt một kẻ ngốc, ngây ngô cười với nàng ta.
Yến Hà tự thấy mình lo xa, thiện ý khuyên nhủ: “Bệ hạ, về sau ngài tuyệt đối không được lôi danh Cửu Thiên Tuế ra nữa. Nếu có ngày chuyện đó truyền đến tai người, e rằng ngài sẽ bị hỏi tội đấy.”
Ô Cảnh nghiêng đầu, giả bộ không hiểu.
Sau khi trở lại tẩm điện, Ô Cảnh hôm ấy không bước ra ngoài thêm lần nào.
Nửa đêm, cậu nằm trên giường, trằn trọc không sao ngủ được, nghĩ đến đủ chuyện, trong lòng tính toán từng việc một.
Hôm nay hắn gặp hai tên thái giám, nghe Yến Hà nói, hai kẻ đó là người của An tổng quản Nội Vệ Phủ, cũng không biết An tổng quản này là ai, nhưng chắc chắn là một nhân vật có quyền có thế.
Chỉ vì có chỗ dựa như vậy, hai gã thái giám mới dám hống hách, ngang ngược với cả cậu và Yến Hà.
Còn Giao Bạch ở Từ Nhân cung cũng vậy. Ả dựa vào Thái hậu, thân phận là đại cung nữ, nên Yến Hà mới luôn cung kính với nàng ta, không dám hành động hấp tấp. Có Thái hậu mắt nhắm mắt mở, Kiều Bạch chẳng thèm để tên ngốc hoàng đế như cậu vào mắt.
Còn cậu thì sao?
Hôm nay cậu lấy danh Cửu Thiên Tuế để hù dọa Giao Bạch, nhưng rõ ràng đối phương sợ không phải cậu, mà là vị Cửu Thiên Tuế tàn bạo bất nhân, xem mạng người như cỏ rác kia.
Xem ra… Ai cũng có một chỗ dựa phía sau. Chỉ cần ôm được cái “đùi to”, thì mới có thể sống sót, thậm chí vẫy vùng nơi thâm cung hiểm địa này.
Mang theo ý nghĩ ấy, Ô Cảnh mơ màng thiếp đi.
Hôm sau, cậu vẫn như thường ngày, tỉnh dậy, rửa mặt, ăn một bát cháo nhạt nhẽo.
Do đêm qua ngủ không ngon, tinh thần uể oải, nên khi tới Ngự Hoa viên, cậu tìm một góc yên tĩnh, ôm gối ngồi ngủ.
Hôm nay không phải Yến Hà trực, mà là một cung nữ xa lạ. Người này sau khi dẫn cậu tới nơi liền biến mất, chỉ dặn hắn đừng chạy lung tung, cứ ở yên trong góc này.
Cung nhân không cho Ô Cảnh đến những nơi sáng sủa, chẳng hạn như hành lang nghỉ chân, hay những lối đi lớn, đều cấm cậu bén mảng. Người ta nói rằng làm vậy là để tránh va chạm với các vị quý nhân qua lại.
Cái hồ nông hôm trước vốn là nơi chẳng ai thèm ngó tới, không hiểu sao lại bị ra lệnh lấp đi.
Hôm nay Ô Cảnh mặc y phục hơi mỏng, chiếc áo khoác màu xanh làm nổi bật làn da trắng mịn như ngọc. Trời đã vào thu, cậu thấy lạnh, trong lúc ngủ mơ cũng không khỏi co rúm người lại.
Nếu chẳng phải vì phải duy trì thiết lập thì cậu đã sớm quay về tẩm điện ngủ cho ấm rồi.
Bên tai chỉ còn tiếng côn trùng rả rích và chim hót không ngừng, cậu cũng thấy bực bội. Mãi cho đến khi nghe được giọng nam quen thuộc vang lên, cậu còn chả kịp phản ứng.
“Sao lại nằm ở đây?”
“Qua đây.”
Là người hôm qua.
Ô Cảnh giật mình tỉnh giấc, mơ màng nhìn sang. Người kia hôm nay vẫn vận triều phục thêu hạc như hôm qua, đứng ở đằng xa, trường bào đỏ gần như chạm đất. Hắn hơi khom người, vươn tay về phía một con chó vàng nhỏ đang nằm rạp trên bãi cỏ lấm bùn.
Ngón tay thon dài, đầu ngón tay hơi cong.
Phất Trần vẫn như hôm qua, cúi đầu đứng sau lưng hắn, cẩn thận nhắc nhở: “Gia, con thú nhỏ này trông có vẻ sẽ cắn người đấy ạ.”
Người kia chẳng để tâm, lại còn hứng thú cười nói: “Hôm qua là một con mèo, hôm nay lại là một con chó, cái Ngự Hoa Viên này sao mà náo nhiệt thế nhỉ.”
Con chó vàng nhỏ khẽ đứng dậy, đi về phía bàn tay kia.
Lúc này Ô Cảnh mới nhận ra con chó nhỏ đó bị gãy một chân, nửa chân bị gập lại, chỉ có thể lê trên mặt đất, khập khiễng bước tới.
Phất Trần bĩu môi: “Chắc là trời cao biết gia sẽ xuất cung, nên cho thêm trò vui trên đường hồi cung.” y khẽ rủa: “Vậy mà còn là con què, gia tránh xa một chút, kẻo lại rước xui xẻo.”
Ninh Khinh Hồng nhẹ nhàng giơ tay, ra hiệu: “Không sao cả.”
Ô Cảnh chỉ lặng lẽ nhìn hắn như hôm qua, khom người ôm lấy con chó què. Hắn chẳng chê bẩn, nhẹ nâng đoạn chân gãy kia lên, cẩn thận xem xét, từng tấc từng tấc kiên nhẫn sờ qua: “Chắc là gãy đã lâu, máu đều khô rồi.”
Con chó vàng nhỏ ban nãy còn đầy cảnh giác, ánh mắt hung dữ, giờ được người đó ôm lên, lại ngoan ngoãn lạ thường, nhìn kỹ, thậm chí có thể thấy cả thân thể run rẩy như đang sợ hãi điều gì đó, nó phát ra tiếng “gừ gừ”.
Chó vốn linh hơn người, ắt là nó đã đánh hơi thấy điều chẳng lành.
Ô Cảnh mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng trong lòng hắn lại kỳ lạ nảy ra một ý nghĩ, một ý nghĩ mà đêm qua hắn trằn trọc mãi vẫn không sao lý giải được.
Phất Trần nói: “Thật là đáng thương.”
Ninh Khinh Hồng cười: “Cũng khá ngoan ngoãn.” Hắn suy nghĩ một lát: “Phất Trần, ngươi đến Thái Y Viện một chuyến.”
Phất Trần hơi ngạc nhiên, cười theo: “Gia đúng là có lòng từ bi.”
Ninh Khinh Hồng vuốt ve con chó nhỏ: “Ngươi xem kìa, vẫn còn run.” Hắn như cười như không cười, nhẹ nhàng nói: “Ngay cả chó còn tinh hơn người.”
Phất Trần thoáng chấn động, lập tức biết mình đã lỡ lời, vội cúi đầu, nín thở không dám hé môi: “Vậy gia còn đi không?”
Ninh Khinh Hồng đặt con chó vào lòng Phất Trần: “Đi, sao lại không đi?”
Con chó nhỏ vừa vào lòng Phất Trần liền ngừng run, cuộn mình trong tay thái giám.
“Nó bị thương nặng thế này, dù sao cũng phải chữa trị.”
“Phải không?”
Phất Trần lập tức đáp “Phải.”
Người này trông có vẻ khá thiện lương, yêu thương động vật nhỏ, còn rất hào phóng. Nhưng Ô Cảnh lại lặng lẽ suy nghĩ:
“Không biết cái ‘bắp đùi lớn’ này ôm có vững không.”
Nhưng rồi lại nghĩ tiếp –
Người thích mèo và chó sao có thể là người xấu?
Thế là khi Ninh Khinh Hồng quay người rời đi, phía sau đột nhiên vang lên giọng thiếu niên dò hỏi mà táo bạo: “Ngươi…”
“Ngày mai có còn đến nữa không?”
Tác giả có lời muốn nói:
Ô Ô: Hắn chắc chắn là một người tốt