Sáng hôm sau, trời vừa rạng.

Ô Cảnh ngủ thẳng một giấc tới khi tự tỉnh. Dù mang danh Thiên tử, nhưng vì là một kẻ ngốc nên không cần phải lên triều sớm. Việc chính sự hiện nay đều do vị Cửu Thiên Tuế nổi danh trong lời đồn đảm nhận.

Còn Thiên tử ngược lại giống như chim trong lồng, bị nhốt trong thâm cung, dần dần bị thế nhân lãng quên.

Đại Chu chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa.

Nhưng điều ấy thì liên quan gì đến cậu đâu?

Ô Cảnh từ trên giường ngồi dậy, vụng về khoác lên y phục rườm rà. Nguyện vọng của cậu rất nhỏ nhoi, chỉ mong mỗi bữa đều được ăn ngon, sống yên ổn trong thế giới này là đủ.

Nhìn đi, bộ y phục cậu khoác trên người còn chẳng vừa vặn, cái duy nhất có thể coi là tử tế là bộ triều phục cất dưới đáy rương, cũng là bộ trang trọng nhất từng mặc khi nguyên chủ đăng cơ năm ngoái, sau đó chưa từng lấy ra nữa.

Ô Cảnh dùng nước trong chậu đồng đã nguội lạnh từ lâu để rửa mặt, sạch sẽ rồi thì để khăn ướt sang một bên, dùng bột đánh răng súc miệng, tự mình đối diện với gương đồng vụng về buộc lại mái tóc đen rối tung rối mù.

Chuẩn bị bắt đầu chuyến hành trình “giả ngốc làm trò” của ngày hôm nay.

Mấy ngày đầu mới xuyên qua cậu còn chưa nắm rõ tình hình, suýt chút nữa khiến đám cung nhân nghi ngờ hoàng đế không còn ngốc nữa. Ai ngờ đang nấp ở góc tường nghe lén, lại bắt gặp một câu “Cửu Thiên Tuế sao có thể để một hoàng đế tỉnh táo sống sót chứ?”, dọa Ô Cảnh xanh cả mặt.

Bây giờ ngày nào cũng phải đến Ngự Hoa Viên chơi bùn, hái hoa.

Phải giữ vững thiết lập.

Hôm nay quá trình đào bùn cũng rất suôn sẻ.

Cậu liếc nhìn vòng hoa bản thân dùng nhánh liễu rơi mấy hôm trước đan thành, giấu kín dưới bụi cỏ chưa bị ai phát hiện.

Không biết vì sao, buổi sáng hôm nay vẫn là Yến Hà trực, từ xa lặng lẽ đi theo Ô Cảnh. Thấy cậu y như hai ngày trước, cúi người dưới nắng mà cắm hoa, nàng liền tìm một nơi râm mát ngồi nghỉ.

Một đóa, hai đóa…

Chiếc vòng hoa đơn sơ được trang trí vô cùng tinh xảo.

Ô Cảnh ôm đầu gối ngồi trên đất, áo bào trắng phủ lên nền đá, thu mình trong một góc khuất. Nếu không nhìn kỹ, thật sự không nhận ra ở đó có người.

Cung nhân không cho cậu đi đến những nơi dễ thấy, sợ va chạm với quý nhân, nên ngày thường cậu chỉ có thể tự tìm thú vui ở góc vắng của Ngự hoa viên.

Nhưng mà––

Con đường nhỏ phía sau cậu ngày nào cũng có người lén lút qua lại, chẳng biết hôm nay lại là ai.

Tiếng sột soạt từ phía sau vang lên, Ô Cảnh lập tức dừng động tác, cẩn thận cúi đầu thấp hơn, trốn trong bụi cỏ, rất nhanh, tiếng bước chân từ xa đến gần.

Hình như là hai người.

Cậu nghiêng đầu nhìn phía sau, xuyên qua kẽ lá thấp thoáng thấy được bóng người lờ mờ.

Không đúng, hôm nay là ba người.

Hai người đứng, một người nằm, bị hai kẻ kia khiêng đi.

“Người này còn thở không?”

“Chắc là không rồi, An tổng quản đã dặn, bất kể sống chết, kéo ra ngoài, dùng chiếu cỏ cuốn lại, ném vào bãi tha ma là xong.”

"Haiz, đúng là mệnh khổ, đụng phải lúc Cửu Thiên Tuế đang nổi giận.”

"Đừng nhiều lời nữa, con đường này gần lối ra cung, mau đi thôi.”

"Khoan đã, ai đó?!”

Ô Cảnh lập tức nín thở, hai thái giám vừa định rảo bước rời đi thì vứt người họ đang khiêng xuống đất. Trong tầm mắt cậu đột nhiên xuất hiện một bàn tay đẫm máu, xanh xao tái nhợt.

Dường như mới chết không bao lâu, thi thể chưa kịp cứng, rơi xuống còn vang lên một tiếng “bịch” nặng nề.

Xong rồi, đụng phải hiện trường giết người rồi!

Ô Cảnh vừa ngẩng đầu lên, liền đối diện với hai tên thái giám đã quay lại, phát hiện có người ở đây, mặt mày âm u, ánh mắt nhìn hắn hung dữ.

Một trong hai người vừa bước tới vừa quát: "Ngươi là ai?”

Đầu óc Ô Cảnh hỗn loạn, môi run lên, lập tức giả vờ khóc lóc kêu la: "Yến Hà tỷ tỷ! Có người xấu!”

Yến Hà đang ở bên cạnh hóng mát giật mình, vội vàng bước đến, liếc mắt một cái, thu vào tầm mắt thi thể nằm trên mặt đất, miễn cưỡng nở nụ cười, nhìn hai tên thái giám, hỏi: “Hai vị công công mặc lam bào lót đỏ, hẳn là người của Nội Vệ phủ, dưới trướng An tổng quản đại nhân?”

An Tổng quản, tức là An Phất Trần.

Thái giám vừa hỏi Ô Cảnh gật đầu: "Đúng vậy.” Y liếc mắt nhìn thiếu niên bụi bặm ngồi co ro dưới đất, rồi lại nhìn cung phục trên người Yến Hà, cười nhạt một tiếng: “Thì ra là cung nữ của Dưỡng tâm điện, vậy vị này chính là…”

Yến Hà cúi đầu không nhìn ai, khẽ nói: "Chính là bệ hạ.”

Một thái giám bên cạnh thở phào: “Tên ngốc này làm ta giật mình.” Gã quay sang nhìn Ô Cảnh đang co ro thành một cục, hừ lạnh một tiếng, bất ngờ túm lấy cổ tay Ô Tĩnh.

Ô Cảnh đau đớn kêu lên: "Yến Hà tỷ tỷ, đau quá!”

Yến Hà thót cả tim: "Hai vị đại nhân!”

Tên thái giám kia làm ngơ, săm soi Ô Cảnh từ đầu đến chân.

Yến Hà vội vã lên tiếng: "Cửu Thiên Tuế cứ mỗi mười ngày sẽ tới thăm bệ hạ một lần, tuyệt đối không được để lại vết thương trên người Bệ hạ!”

Tên kia hừ lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm vào Ô Cảnh: “Hôm nay ngươi không thấy gì cả, hiểu không?”

Yến Hà thúc giục: "Bệ hạ, mau trả lời đi!”

Ô Cảnh đau gần bật khóc, cố gắng duy trì thiết lập, run rẩy đáp: "Ta… ta hiểu rồi…”

Lúc này thái giám kia mới chịu buông tay, hất mạnh một cái, quay sang đồng bọn bên cạnh: "Đi thôi.”

Hai người hành động mau lẹ. Ô Cảnh vội liếc một cái, chỉ thấy thi thể mà hai người đang kéo mặc y phục thị vệ. Sau khi chúng rời đi, trên con đường lát đá còn đọng lại một vệt máu lớn.

Yến Hà liếc mắt nhìn thiếu niên thiên tử đang ôm cổ tay run rẩy, khẽ dặn một tiếng: “Tiểu ngốc tử, ngươi ở yên đây, đừng nhúc nhích.” Dứt lời, nàng xoay người rời đi.

Ô Cảnh trông theo bóng nàng khuất dần mới thả lỏng thân thể, có chút hoảng hốt ngồi bệt xuống đất, ngoảnh lại nhìn vệt máu kia, không nhịn được bước tới gần, đưa tay lau nhẹ. Đám sỏi cát dính máu nhớp nháp bám vào đầu ngón tay, Ô Cảnh đưa lên mũi ngửi, lập tức một mùi máu tanh nồng nực xộc thẳng lên đỉnh đầu, khiến cậu buồn nôn, nôn khan mấy tiếng, vội vã dùng vạt áo chà sạch tay.

Người kia... thật sự chết rồi.

Xác chết đó... là hàng thật.

Không lâu sau, Yến Hà dẫn hai tiểu cung nữ quen thuộc trong Dưỡng Tâm điện trở lại. Chưa đầy nửa khắc, vết máu đã bị lau sạch sẽ, không còn chút dấu vết gì.

Ô Cảnh nhìn con đường phục hồi nguyên trạng, bỗng rùng mình. Lần đầu tiên, cậu cảm thấy sợ hãi vị “Cửu thiên tuế” kia, người vốn dĩ chỉ tồn tại trong lời đồn. Những lời đồn về sự tàn bạo, khát máu, coi mạng người như cỏ rác… đều là sự thật.

Yến Hà vừa rồi còn nói người đó mười ngày sẽ tới gặp cậu một lần. Cậu xuyên tới nơi này đến hôm nay đã là ngày thứ sáu, không biết lần trước người kia đã gặp nguyên chủ khi nào, trễ nhất cũng chỉ còn bốn ngày nữa.

Cậu là huyết mạch cuối cùng của hoàng thất, người khác không dám động đến cậu là thật. Nhưng cái tên thái giám nắm quyền kia… sợ rằng sớm đã không còn để tâm đến sống chết của cậu nữa.

Nếu khi gặp mặt mà cậu lỡ làm hắn phật lòng thì chỉ e sẽ giống như tên thị vệ ban nãy, bị giết không cần do dự.

Ô Cảnh lạnh cả sống lưng.

Yến Hà sau khi dọn dẹp dấu vết xong, thấy bệ hạ vẫn đang nhìn chằm chằm cổ tay tím bầm mà ngẩn người, nhíu mày, kéo hắn đứng dậy: “Mấy ngày này ngươi đừng chơi ở đây nữa, nghe rõ chưa?”

Ô Cảnh chưa quên mình đang giả khóc, khịt khịt mũi: “Dạ biết rồi. Tỷ ơi… đau quá.”

Yến Hà nhặt vòng hoa rơi trên đất lên, có chút mềm lòng: “Cầm lấy đi.”

Ô Cảnh đón lấy vòng hoa mình dày công kết, vì tay đau nên chỉ có thể đeo lên cánh tay như vòng ngọc.

Chiếc áo bào trắng đã lấm lem rủ xuống, để lộ cánh tay gầy guộc, vòng hoa xanh biếc nổi bật trên làn da trắng nõn của thiếu niên, càng khiến người nhìn thương xót, vẻ mặt vừa uất ức vừa sợ hãi, mí mắt còn ươn ướt.

Thiếu niên mới lớn có chút co rúm, luôn túm lấy vạt áo của Yến Hà.

Yến Hà nhất thời nhớ tới đệ đệ của mình nơi ngoài cung.

Ô Cảnh dường như biết rõ gương mặt mình có thể "ăn gian" đến mức nào, nhỏ giọng hỏi: “Tỷ ơi, Ô Ô không được chơi ở đây nữa sao?”

Yến Hà nhìn “tiểu ngốc tử” này chỉ thấy đau đầu, cuối cùng đành dắt cậu tới một góc khác của ngự hoa viên, dặn: “Nơi này sát hậu cung, gần đó là nơi ở của Thái hậu và các quý phi.” Nói nửa chừng nàng lại thấy phiền: “Thôi, nói ngươi cũng chẳng hiểu.”

“Chơi ở đây thôi, đừng có chạy lung tung.”

Ô Cảnh mắt vẫn còn đỏ, gật đầu ôm vòng hoa, tìm một chỗ mới ngồi xuống, giả vờ thất thần nhưng trong đầu rối như tơ vò.

Cậu lại nhớ tới cái hồ nước nông nơi mình từng bắt cá, đúng như Yến Hà nói, nó đã bị lấp kín trong đêm.

Nhìn qua, chỉ còn toàn bụi đất.

Ô Cảnh nghiến răng, trong lòng nghĩ đến việc gặp mặt tên bệnh hoạn tàn nhẫn kia. Dù thế nào đi nữa, tuyệt đối không thể để đối phương phát hiện ra cậu không còn là kẻ ngốc.

Đang thất thần, chợt phía xa vọng lại tiếng mèo kêu yếu ớt.

Ô Cảnh nghiêng đầu nhìn, là một con mèo hoang.

Hình như mới sinh không lâu, nhỏ xíu, còn chưa bằng bàn tay người lớn, bụng lép kẹp, trông như đói lâu rồi, tiếng kêu yếu ớt, đang thò đầu thò cổ nhìn quanh, không ngừng kêu “meo meo” kêu.

Ô Cảnh cúi đầu nhìn bụng mình, hôm nay cậu vẫn chưa ăn gì, bụng rỗng tuếch, chẳng có chút gì để cho con mèo nhỏ kia ăn.

Thế là cậu đành rúc vào góc,giả vờ không nghe thấy.

“Tiếng gì vậy?”

Bên tai chợt vang lên một giọng nam trầm ấm thanh nhã, mang chút từ tính, không vội không vàng.

Ô Cảnh không kìm được ngoảnh đầu nhìn ra xa, lập tức ngẩn người.

Người nọ mặc triều phục thêu hạc, tay áo đỏ tươi buông dài chạm đất, đang đứng nghiêng người, tóc đen xõa xuống, góc mặt nghiêng lộ ra khiến bộ y phục đỏ khí thế bức người cũng trở nên dịu dàng.

Sau lưng hắn là thái giám Phất Trần đang cúi đầu, khép nép nói: “Gia, trong cung chỉ có một chủ tử nuôi mèo, chắc con mèo này từ điện Thái phi chạy ra.”

Thái giám cười cười: “Nhìn có vẻ mới sinh không lâu, có lẽ tự mình chạy ra, lạc đường trong Ngự Hoa Viên này.”

Ô Cảnh nhìn người kia phất tay áo, nửa ngồi xuống, cẩn thận ôm lấy con mèo nhỏ, dịu giọng nói: “Đói nhiều ngày như vậy, thật đáng thương.”

Thái giám Phất Trần cúi người: “Gia, ngài đợi một chút.”

Sau khi thái giám rời đi, Ô Cảnh thấy người kia ôm con mèo nhỏ vào ngực vuốt ve.

Năm ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng.

Vuốt từng cái từng cái qua lớp lông mềm, khiến con mèo nhỏ phát ra tiếng “gừ gừ”, hẳn là thoải mái lắm.

Chỉ trong thời gian một chén trà, thái giám Phất Trần đã bưng một đĩa bánh ngọt trở lại, quỳ xuống dâng lên cho thanh niên đang nửa ngồi.

Người nọ dùng đầu ngón tay bẻ một góc bánh, tựa như thấy rất thú vị, đưa đến miệng mèo nhỏ.

Trước khi con mèo sắp liếm vào đầu ngón tay hắn, hắn lại mất hứng, đưa mèo cho tên thái giám bên cạnh, vừa dùng khăn lau tay, vừa thong thả nói: “Lát nữa dặn người mang về cho Thái phi.”

Phất Trần đáp “Vâng”

Chẳng bao lâu sau, hai người đó đều rời đi, đĩa bánh ngọt làm tinh xảo bị bỏ quên trên mặt đất, đĩa sứ trơn bóng nằm lặng yên trong bụi đất.

Ô Cảnh nuốt nước miếng, nhìn quanh xác nhận không có ai mới cẩn thận bước đến chỗ hai người vừa đứng, ngồi xổm trước đĩa bánh.

Thiếu niên vô cùng cẩn trọng, nhặt một miếng bánh trên mặt đất, vô cùng trân trọng cắn một miếng.

Chỉ ăn vụng một miếng thôi.

Chắc sẽ không bị phát hiện đâu, nhỉ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play