Cháo loãng, cải trắng,
Một bát trà đặc.
Đó là bữa trưa của Thiên tử Đại Chu.
Cung nữ bưng chiếc mâm gỗ cũ kỹ, "cạch" một tiếng đặt lên án thư: "Đến giờ ăn rồi." Trước mặt nàng là một thiếu niên đang quỳ ngồi dưới đất, vẫn cúi đầu say ngủ đến độ không biết trời trăng mây đất gì, nằm gục xuống bàn ngáy khò khò.
Thần sắc nàng lộ rõ vẻ bất mãn, nhưng vẫn cất tiếng gọi: "Tỉnh dậy đi."
Thiếu niên vẫn bất động.
Cung nữ vươn tay đẩy nhẹ: “Bệ hạ?”
Vẫn không tỉnh.
Thấy vậy, nàng bất đắc dĩ gọi: "Tiểu ngốc tử?"
Vẫn chẳng ai đáp lời.
Cung nữ bèn hất tay bỏ đi, "két" một tiếng, cửa điện khép lại.
Dù là nơi ở của hoàng đế nhưng không gian trong điện rất lớn, trang trí vô cùng lộng lẫy nhưng đồ trang đạc ít vô cùng, chưa kể cũ kỹ đã đành, còn chỉ toàn là những vật dụng bình thường.
Nhìn một lượt, trống trải đến cực điểm.
Người được xưng là “Bệ hạ” ấy, y phục mặc trên mình không có chút màu sắc nào, xám xịt một màu, gấu áo còn bung chỉ, khoác trên người thì rộng thùng thình, chẳng vừa vặn.
Mãi một hồi lâu, thiếu niên mới bị mùi cơm canh trước mặt đánh thức.
Từ trong tay áo rộng thùng thình thò ra một cánh tay gầy guộc, làn da trắng bệch không khỏe mạnh, mơ màng chống tay lên bàn ngẩng mặt lên, nhìn trái nhìn phải, cuối cùng mới lơ đãng liếc đến đồ ăn trên khay gỗ.
Cái bụng đói meo lập tức lép xẹp.
Hoàn toàn không có chút cảm giác thèm ăn nào.
Làm hoàng đế thời cổ đại mà thảm đến mức này ư?
Ô Cảnh âm thầm oán thán trong lòng, rồi lại uể oải nằm sấp xuống bàn, muốn ngủ thêm một chút để qua cơn đói này.
Nhưng dạ dạy lại cồn cào khó chịu, lăn qua lăn lại vài lần, nằm bên này một lúc, bên kia một lúc, đều không thể ngủ lại được.
Nhưng hễ cậu ngẩng đầu lên nhìn mâm cơm trước mặt thì lại buồn nôn muốn ói, bất kể là ai ăn liên tục năm ngày, bữa nào cũng là cháo loãng rau xanh giống nhau, sợ là cũng sẽ như cậu thôi.
Ô Cảnh lại thở dài một hơi.
Cậu đã xuyên qua năm ngày rồi, trở thành hoàng đế trên vạn người trong truyền thuyết, nhưng đáng tiếc, đãi ngộ chẳng tốt như lời đồn đại.
Bởi vì thiên tử Đại Chu chỉ có hư danh, không có thực quyền, ai cũng có thể đá cho cậu một phát, còn những huynh đệ cùng nhau tranh giành trước khi lên ngôi đều chết sạch cả rồi.
Chỉ còn lại một vị hoàng tử bị lãng quên nơi lãnh cung như cậu đây.
Cậu nghe lén mấy cung nữ trong điện nói, hiện nay người nắm quyền là Cửu Thiên Tuế đại nhân, năm xưa một tay cầm trường kiếm đẫm máu, một tay dắt cậu ngồi lên ngai vàng.
Bây giờ trong ngoài cung, kể cả cậu, đều phải nhìn sắc mặt của hắn mà sống.
Đây có phải là hoạn quan chuyên quyền trong sách sử không?
Ô Cảnh buồn bực nghĩ.
Cậu không thừa hưởng tí tẹo ký ức gì từ nguyên chủ nên mấy ngày nay cũng đã dò xét được phần nào tình trạng bản thân, đối với những thứ làm lung lay cả thế giới quan của mình thì cũng đành thôi không nghĩ tới, chỉ mong có thể như khi ở nhà, được ăn no mặc ấm ngủ ngon.
“Ùng ục——” Bụng cậu lại bắt đầu kêu.
Ô Cảnh hít sâu một hơi, đổ mớ rau vụn vào cháo trắng, nhắm mắt cầm đũa lên “xoạt xoạt” vài cái, tất cả đổ vào miệng gắng mà nuốt xuống, cố gắng đè nén cảm giác buồn nôn trong cổ họng.
Rốt cuộc vẫn không chống lại nổi phản ứng sinh lý, cậu bụm miệng vội vã tìm một cái bô chưa dùng đến, không mấy chốc đã nôn hết những gì vừa nhét vào.
Quá khó ăn.
Ô Cảnh dùng khăn lau miệng, dùng bát trà đặc súc miệng, sau khi bụng lại tự kêu một tiếng, cậu lập tức vỗ mạnh xuống bàn.
Không được. Cậu phải đi tìm cái ăn.
Đám người kia có thể cắt xén cơm ăn áo mặc của cậu, nhưng chẳng lẽ còn dám cấm cậu ra khỏi cửa? Công khai động tay động chân với hoàng đế, ai mà có gan ấy chứ?
Ô Cảnh khoác lên mình chiếc ngoại bào trắng mỏng nhẹ, tóc thì buộc đại lại thành một búi, thò đầu ra ngoài nhìn ngó, rồi cẩn thận lẻn ra.
Nào ngờ mới đi được hai bước, sau lưng đã vang lên tiếng gọi do dự: “Bệ hạ?”
Ô Tĩnh cứng người, giả vờ không nghe thấy, cúi đầu tiếp tục bước đi, miệng lẩm bẩm những lời vô nghĩa.
Người đằng sau lập tức chạy đến kéo tay áo cậu: “Bệ hạ?!”
Chính là cung nữ khi nãy mang cơm trưa tới.
Giọng nàng ta hạ thấp: “Tiểu ngốc tử, đừng có giả vờ không nghe thấy!”
Thiếu niên trong chiếc áo choàng trắng quay đầu nhìn nàng, vẻ mặt ngây ngô, nghiêng đầu hỏi: “Tỷ là ai vậy?”
“Nơi này không có bệ hạ, cũng chẳng có tiểu ngốc tử nào cả.”
“Chỉ có Ô Ô thôi mà.”
Phải rồi.
Thiên tử Đại Chu này, là một đứa ngốc.
Ô Cảnh giả vờ bực bội, giật tay áo về, hất mặt ngang ngược: “Đừng kéo ta, ta đi chơi đây.”
Cậu giả ngốc cũng rất giống.
Sắc mặt cung nữ có vẻ hơi căng thẳng, chưa kịp nói gì thêm, thiếu niên đã mất kiên nhẫn, quay người chạy ra ngoài, áo quần bay phấp phới.
Yến Hà hoảng hốt, lập tức đuổi theo, hạ giọng nói: “Bệ hạ! Hôm nay Cửu Thiên Tuế vào cung, ngài tuyệt đối không được chạy lung tung nữa.”
Nhưng vì nàng không dám lớn tiếng, e rằng nếu bị người khác nghe thấy, mình sẽ mất mạng, còn thiếu niên kia thì lại chạy quá nhanh, hai người cách nhau một đoạn xa. Ô Cảnh chỉ còn nghe thấy sau lưng tiếng nàng ta càng lúc càng lo lắng: “Bệ hạ… bệ hạ…”
Cậu vờ như chẳng nghe gì.
Ô Cảnh đã quen đường quen nẻo. Xuyên đến đây mấy hôm, đi dạo quanh đây một hai lần, chỉ đến Ngự Hoa Viên gần đây, những nơi khác đều không biết.
Mà trong Ngự Hoa Viên lại có một cái hồ nước cạn.
Đáy ao lát sỏi sạch sẽ, bên trong nuôi mấy con cá to béo, trông rất ngon.
Năm ngày nay cậu chỉ biết ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn. Buồn thì đi dạo, chán quá thì ngồi nghe lén chuyện trong góc tường. Dưỡng Tâm Điện không ai quản, mấy cung nữ thái giám lúc rảnh rỗi thì ngồi túm tụm nói chuyện phiếm.
Câu đầu tiên chắc chắn là hối hận đã đến hầu hạ bên cạnh kẻ ngốc này, câu thứ hai chắc chắn là chửi mấy tên thái giám coi thường người ngoài kia.
Bề trên chẳng thèm để ý, Ngự Thiện Phòng cố tình cắt xén đồ ăn của cậu cũng không ai quản, đến nỗi những người trong Dưỡng Tâm Điện cũng bị vạ lây.
Ngự Thiện Phòng thì không vào nổi, đồ ăn trộm không được, chỉ còn cách tự thân vận động. Hôm nay cậu chính là ra ngoài tìm nguyên liệu.
Trong đầu nghĩ đến chuyện hấp hay nướng, lòng vòng vài ngả cuối cùng cũng tới được Ngự Hoa Viên. Cung nữ đuổi tới nơi, thấy không ngăn nổi nữa, chỉ đành cầu mong thằng ngốc kia chơi chán sớm sớm quay về, miễn không đụng phải Cửu Thiên Tuế là được. Đến lúc đó liên lụy đến một cung nữ thân cận như nàng ta, cũng không hay.
Biết vậy thì trưa nay đã nên kiếm cớ trốn việc, không đến trực nữa cho rồi. Dù sao Dưỡng Tâm Điện này sớm đã không còn chủ tử, biến thành bọn nô tài làm chủ luôn rồi.
Ô Cảnh chưa đi được mấy vòng đã đến hồ nước cạn. Cậu chẳng có chút dáng dấp hoàng đế nào, lập tức tìm tảng đá to ngồi phịch xuống, cởi giày vớ, xắn ống quần, vén tay áo, lộ ra hai cánh tay trắng trẻo gầy guộc, rồi nhảy “tõm” xuống hồ.
Tức thì nước bắn tung tóe, cảm giác mát lạnh ập đến.
Yến Hà cũng chẳng màng thằng ngốc ấy đang làm gì, chỉ lo lắng nhìn đông ngó tây, sợ va phải tên sát tinh kia.
Nàng cũng chỉ dám rủa thầm trong lòng như vậy, nhìn Ô Cảnh vô tri vô giác, đang chơi vui vẻ, lại chỉ biết thở dài.
Đây là lần đầu cậu xuống nước bắt cá, tay nghề vụng về.
Trước đây ở nhà, cậu chưa từng động tay vào việc gì, là một thiếu gia cơm bưng nước rót, còn chưa trưởng thành, đang học cấp ba, ai ngờ mở mắt ra đã đến một nơi quỷ quái thế này.
Cậu sắp đói phát điên rồi, không chỉ đói vì thiếu ăn, mà còn đói vì ngột ngạt, vì bức bối, vì chịu đựng.
Năm ngày liền chỉ ăn cháo trắng dưa mặn, chẳng phải ủy khuất thì là gì?
Đúng vậy, chính là ủy khuất.
Ăn không no, mặc không ấm, chịu bao ánh mắt lạnh lùng khinh bỉ, chẳng thấy nổi người thân hay bằng hữu, ngày ngày còn bị người ta xem như một thằng ngốc.
Ô Cảnh nhắm vào một con cá, hung hăng vồ xuống, nhưng chỉ trong chớp mắt đã bắt hụt, con cá quẫy đuôi, lượn đi mất tăm. Cậu chẳng hề nản chí, cứ một lần rồi lại một lần, tích lũy dần kinh nghiệm.
Một lần, hai lần, ba lần—
Không đếm nổi là lần thứ bao nhiêu nữa.
Cuối cùng cũng bắt được rồi!
Tiếng nước văng tung toé vang không ngớt, tựa như đã thu hút ánh nhìn ai đó. Yến Hà đứng bên cạnh như cảm nhận được điều gì, đưa mắt nhìn về hành lang phía đối diện.
Ngự hoa viên nơi nơi là mái cong chạm trổ, lầu son gác tía, lối nhỏ xen kẽ ngang dọc. Một thân áo đỏ từ xa chậm rãi tiến đến, dường như chỉ là tình cờ ghé qua, sau lưng theo vài tên thái giám thưa thớt.
Cả bọn cúi đầu lặng lẽ, tâm như tro tàn. Chỉ có kẻ đi đầu là bước chân vững vàng, không nhanh không chậm.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy người tới, Yến Hà lập tức quỳ rạp xuống đất, không dám ngẩng đầu.
Người kia dường như nghe thấy tiếng nước, chậm rãi đưa ánh mắt nhìn sang.
Ánh nắng rọi xuống mặt hồ, lấp lánh lung linh.
Thiếu niên đứng chân trần giữa làn nước nông, áo bào trắng trên người gần như ướt nhẹp nửa thân, mái tóc đen dài đã xõa ra trong lúc cử động, dính nước, từng giọt tí tách rơi xuống.
Tóc đen, da trắng, áo trắng phất phơ theo dòng nước.
Hắn ôm chặt con cá vốn dùng để làm cảnh, đôi mắt cong cong, con ngươi đen láy trong veo, tràn đầy niềm vui sướng.
Người nọ sải bước hơi chững lại.
Thấy chủ tử dừng lại, tên thái giám thân cận cũng theo đó nhìn qua, định nói gì đó nhưng nghĩ đến tâm trạng của chủ tử lúc này đang không vui, đành ngậm miệng.
Mãi cho đến khi Ninh Khinh Hồng cất tiếng, giọng nói nhẹ hẫng như gió thoảng: “Hắn trông vui vẻ thật đấy.” Rồi nghiêng đầu cười nhạt: “Ngươi thấy sao?”
Tên thái giám không dám thốt lên một lời.
Ninh Khinh Hồng cười như không cười: “Phất Trần.”
Phất Trần lập tức quỳ sụp xuống, run lẩy bẩy, mặt trắng bệch mà khuyên: “Đó, đó là thiên tử, gia, hoàng thất chỉ còn lại duy nhất huyết mạch này thôi ạ.”
Ninh Khinh Hồng nheo mắt, nhìn Ô Cảnh hồi lâu.
Phất Trần nín thở, mãi đến khi nghe tiếng Ninh Khinh Hồng xoay người rời đi, hắn mới dám thở phào nhẹ nhõm, thấy các thái giám khác đều theo sau, y mới thấp giọng dặn thị vệ đứng canh bên cạnh: “Bệ hạ suốt ngày không ra dáng đàng hoàng, toàn làm mấy chuyện chẳng theo quy củ.” Y lạnh giọng nói tiếp “Đem cái hồ này lấp lại cho ta.”
“Nhanh lên.”
“Đừng để Cửu Thiên Tuế thấy thêm lần nữa.”
Ô Cảnh quẳng con cá xuống đất, leo lên bờ, dùng vạt áo lau sạch chân, xỏ giày vớ vào, rồi lại ôm con cá lên, đi được một hai bước thì dừng lại, nhìn Yến Hà chẳng biết từ lúc nào đã quỳ xuống: “Tỷ tỷ? Tỷ làm gì đó?”
Cậu chẳng hiểu tại sao đối phương lại vô duyên vô cớ quỳ xuống như thế. Nhưng Ô Cảnh cũng chẳng để tâm lắm.
Yến Hà ngẩng đầu đầy hoảng hốt, quay nhìn nơi ban nãy thì đã chẳng thấy ai, nàng nghiến răng nhìn Ô Cảnh, còn chưa kịp mở miệng thì Ô Cảnh đã ôm con cá vất vả lắm mới bắt được dâng lên: “Tỷ tỷ, ta muốn ăn cá, được không?”
Cậu chưa từng xuống bếp, cũng chẳng biết chỗ nào có thể nhóm lửa, nhưng đám cung nhân trong cung thì hẳn là biết, Ô Cảnh dùng giọng nũng nịu ngày Tết thường dùng để nịnh người lớn lấy lì xì.
Yến Hà im thin thít.
Thấy tiểu ngốc tử kia mặt mày vô ưu, thấy nàng không đồng ý thì lại rụt rè nài nỉ: “Làm ơn mà…”
Yến Hà nghiến răng đến nỗi tưởng hàm răng sau sắp nát vụn, cuối cùng vẫn mềm lòng, giật phắt lấy con cá: “Ngươi theo ta về cung, ta sẽ nấu cho!”
Ô Cảnh ngoan ngoãn ngay: “Dạ.”
Tối hôm ấy, trong hộp cơm của cậu bỗng dưng có thêm một đĩa chưng cách thủy đơn giản, chẳng có gia vị gì khác, thậm chí còn không thèm nêm nếm, chỉ rắc chút muối thô lên trên.
Phần để lại cho cậu thậm chí chỉ còn có một nửa,
Nửa còn lại bị Yến Hà giấu mất.
Nhưng Ô Cảnh vừa nhai miếng cá mằn mặn đã cảm thấy vô cùng mãn nguyện. Tốt quá rồi, ngày mai cậu lại đi nữa!
Yến Hà nhìn cậu ăn xong, khi dọn khay cơm xuống chỉ thấp giọng cảnh báo: “Ngày mai ngươi đừng có chạy lung tung nữa, cái ao đó đã bị Cửu Thiên Tuế ra lệnh lấp phẳng trong đêm rồi, có một không có lần hai, lần sau mà còn đụng phải hắn, ngươi chết thì thôi, đừng liên lụy đến ta.”
Thấy Ô Cảnh ngơ ngác nhìn mình, chẳng hiểu gì sất, Yến Hà tức mà không làm gì được, đành bỏ đi.
Chờ trong điện chỉ còn lại một mình, Ô Cảnh mới tức tối bật dậy, nửa đêm nằm trên giường lăn qua lăn lại không ngủ được, đột nhiên ngồi phắt dậy, thấp giọng chửi một câu:
“Hắn có bệnh à?”
Tác giả có lời muốn nói:
【Hướng dẫn sử dụng】
1. Thụ là một bé ngốc, không được thông minh cho lắm, rất dễ bị dọa
2. Công có "cái ấy"
3. Công có bệnh