Hán Việt: Thành vi thiên chấp hoạn quan đích khôi lỗi hoàng đế
Tác giả: Hạc An
Tình trạng: Đang lết
Số chương: 158 chương, 2 ngoại truyện
Chuyển ngữ: Biển Đồng Xanh
Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Cổ đại , HE , Tình cảm , Chủ thụ , Cung đình hầu tước , Duyên trời tác hợp , Kim bài đề cử 🥇
Nói ra thì buồn cười, triều đại Đại Chu xây dựng đã trăm năm, vậy mà lại sụp đổ vì vấn đề con nối dõi suy tàn, không chỉ để một kẻ ngốc lên ngôi hoàng đế, mà còn để một tên hoạn quan nắm giữ toàn bộ quyền lực.
Ô Cảnh xuyên thành vị hoàng tử cuối cùng của Đại Chu, một hoàng đế ngốc vừa mới lên ngôi không lâu. Nhìn bát cơm trộn rau xanh chẳng có mấy dầu mỡ trước mặt, bị người ta bắt nạt vì nghĩ cậu chẳng hiểu gì.
Cậu nắm chặt tay, vô cùng tức giận.
Các cung nữ ngoài điện thì thầm to nhỏ:
“Hoàng đế nhỏ kia trông cũng rất đẹp.”
“Nếu không phải đồ ngốc thì tốt biết mấy.”
“Cửu Thiên Tuế chắc chắn sẽ không dung túng một vị bệ hạ đã trở lại bình thường ngồi trên ngai vàng đâu.”
Ô Cảnh lập tức xìu xuống.
Không thể không nén giận, tiếp tục giả ngốc.
Cho đến một ngày, cậu tình cờ đi ngang qua Ngự Hoa Viên, vô tình bắt gặp Cửu Thiên Tuế, người được đồn đại là tính khí thất thường, giết người như ngóe, thủ lĩnh phe hoạn quan bị các triều thần căm hận đến tận xương tủy. Người này mặc một bộ triều phục thêu hạc, tay áo dài màu đỏ thắm rũ xuống trên mặt đất.
Người nọ nửa ngồi xổm dưới đất, để lộ góc nghiêng nở nụ cười, đưa bàn tay thon dài ra cho một con mèo hoang ăn!
Con mèo này là mèo hoang trong Ngự Hoa Viên.
Ngày hôm sau, cũng tại nơi đó, cậu lại thấy vị Cửu Thiên Tuế kia đang cho một chú chó hoang bị què chân ăn.
Lần gặp thứ ba là ở Ngự Thư Phòng.
Ô Cảnh cứng đờ ngồi trên long ỷ rộng lớn, dưới chân là một tiểu thái giám chưa đầy mười tuổi, vì lỡ làm đổ nước trà lên vạt áo của Cửu Thiên Tuế mà đang điên cuồng dập đầu xin tha.
Máu chảy đầy mặt.
Một lát sau, có người tiến lên định lôi tiểu thái giám kia đi, nhưng người đàn ông ngồi trên ghế thái sư đột nhiên lên tiếng, giọng dịu dàng: “Thôi, dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ.”
Ô Cảnh đảo mắt.
Ninh Khinh Hồng liếc nhìn sang: “Bệ hạ, xin hãy đưa bài tập trong những ngày qua cho thần xem qua.”
“Ùng ục——”
Ô Tĩnh ngượng ngùng nhìn xuống bụng mình, đột nhiên lóe lên ý tưởng. Thiếu niên tuổi chưa lớn ngẩng khuôn mặt xinh đẹp lên, đôi mắt đen trong veo, ngây thơ nói: “Ca ca, ta đói rồi.”
Ninh Khinh Hồng khẽ nheo mắt, nhón một miếng bánh ngọt: “Lại đây.” Hắn như dỗ mèo con, dụ dỗ tiểu hoàng đế ăn hết.
Nghe đồn Cửu Thiên Tuế mắc chứng điên loạn.
Lúc thì cười dịu dàng, lúc thì bạo ngược vô đạo.
Ô Cảnh chưa kịp hối hận vì đã ôm cái đùi to này, trốn trong tủ quần áo ở tẩm điện, trong bóng tối nghe tiếng gọi từ bên ngoài.
Ninh Khinh Hồng một mặt lạnh lùng nhưng giọng điệu lại dịu dàng đến kỳ lạ: “Ô Ô, ngươi không đói nữa sao?”
【Hướng dẫn sử dụng】