Những ngày sau đó trôi qua thật nặng nề đối với Minh Anh. Không khí học đường vốn sôi động giờ đây như bị phủ một lớp sương mờ mịt. Cô cảm thấy buồn bã và khó chịu mỗi khi nhìn thấy Hoàng Quân. Anh vẫn vậy, vẫn giữ vẻ điềm tĩnh thường thấy, nhưng mỗi khi anh lướt qua, một sự lạnh nhạt vô hình dường như bao trùm lấy cô.
Thảo, cô bạn thân tinh ý, nhanh chóng nhận ra sự thay đổi trong Minh Anh.
"Này, cậu sao thế?" Thảo lo lắng hỏi khi cả hai đang ăn trưa. "Mấy hôm nay cậu cứ như người mất hồn vậy. Có phải vì chuyện của Hoàng Quân không?"
Minh Anh khẽ gật đầu, cố gắng nuốt miếng cơm nghẹn đắng. "Tớ không biết nữa, Thảo ạ. Tớ cảm thấy... mọi thứ thật khó hiểu. Tớ có làm gì sai đâu, mà sao tự nhiên Hoàng Quân lại lạnh nhạt với tớ như vậy?"
Thảo đặt tay lên vai cô an ủi. "Minh Anh ngốc này, cậu đừng nghĩ lung tung. Chắc chắn không phải lỗi của cậu đâu. Chuyện này có thể do Mai Chi giở trò, hoặc do Hoàng Quân có chút suy nghĩ riêng. Cậu đừng buồn quá."
Dù Thảo cố gắng trấn an, nhưng nỗi buồn trong lòng Minh Anh vẫn không nguôi. Cô nhớ lại ánh mắt ấm áp của Hoàng Quân dưới cơn mưa, nụ cười nhẹ nhàng của anh trong phòng thí nghiệm. Giờ đây, tất cả dường như chỉ là một giấc mơ xa vời.
Giữa lúc Minh Anh đang chìm trong những suy nghĩ rối bời, một sự kiện bất ngờ đã xảy ra. Vào giờ ra chơi, khi Minh Anh đang ngồi đọc sách ở thư viện, một cậu bạn từ lớp bên cạnh bước đến. Đó là Trần Duy Khang, bạn học cùng cấp 2 với Minh Anh, nhưng lên cấp 3 lại học khác lớp. Duy Khang là một chàng trai năng động, luôn nở nụ cười tươi tắn và có tài lẻ chơi đàn guitar rất hay.
"Minh Anh!" Duy Khang reo lên, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng. "Lâu rồi không gặp! Cậu vẫn thích đọc sách như ngày nào nhỉ?"
Minh Anh bất ngờ ngẩng lên. "Khang! Cậu cũng học ở đây sao? Tớ cứ tưởng cậu học trường khác chứ."
"Trùng hợp thật đấy!" Duy Khang vui vẻ nói. "Tớ mới chuyển trường tuần trước. Nghe nói cậu học lớp 11A3 à? Tớ là 11A5. Thật vui khi gặp lại cậu."
Kể từ hôm đó, Duy Khang thường xuyên tìm đến Minh Anh. Cậu luôn mang theo những câu chuyện vui, những bài hát mới tập, hay đơn giản chỉ là hỏi han bài vở. Sự nhiệt tình và tươi sáng của Duy Khang dần xua tan đi một phần nỗi buồn trong lòng Minh Anh. Cậu ấy không đặt áp lực gì, chỉ đơn giản là một người bạn cũ, mang đến sự thoải mái và những tiếng cười.
Một buổi chiều nọ, Minh Anh đang ngồi đợi xe buýt thì trời đổ mưa lất phất. Cô không mang ô, đành đứng trú dưới mái hiên. Đột nhiên, một chiếc ô màu xanh lá cây mở ra, che trên đầu cô. Duy Khang đứng cạnh cô, mỉm cười: "Biết ngay là cậu sẽ quên ô mà. May mà tớ có cái dự phòng."
Minh Anh bất giác mỉm cười. Nụ cười đầu tiên thật sự thoải mái sau nhiều ngày buồn bã. Cô cảm thấy ấm lòng vì sự quan tâm của Duy Khang.
Tuy nhiên, khoảnh khắc ấy lại lọt vào tầm mắt của Hoàng Quân, người đang bước ra từ cổng trường. Anh nhìn thấy Minh Anh và Duy Khang đứng cạnh nhau dưới chiếc ô xanh, nụ cười rạng rỡ trên môi cô. Ánh mắt anh thoáng qua một tia cảm xúc khó tả, rồi anh quay lưng bước đi, bóng lưng anh khuất dần trong màn mưa bụi.
Minh Anh không hề hay biết ánh mắt đó. Cô chỉ biết rằng, Duy Khang đang mang đến một luồng gió mới, xoa dịu những vết xước trong lòng cô. Nhưng liệu sự xuất hiện của Duy Khang có làm mọi chuyện phức tạp hơn, hay sẽ giúp Minh Anh tìm thấy một lối thoát cho trái tim mình?