Những ngày sau đó, Minh Anh và Hoàng Quân thường xuyên chạm mặt nhau hơn, không chỉ ở trường mà cả trên đường về. Dù chỉ là những câu chào hỏi xã giao hay vài lời bâng quơ về bài vở, nhưng mỗi lần như vậy, tim Minh Anh lại đập những nhịp điệu lạ. Cô cảm thấy anh không lạnh lùng như những lời đồn thổi, mà ẩn sâu bên trong là một sự quan tâm tinh tế.
Tuy nhiên, mối quan hệ chớm nở này nhanh chóng lọt vào tầm ngắm của những ánh mắt tò mò, đặc biệt là nhóm bạn nữ ngưỡng mộ Hoàng Quân. Trong số đó, Trần Mai Chi là người nổi bật nhất. Mai Chi là hoa khôi của khối, sở hữu vẻ đẹp kiêu sa và một lượng "fan" đông đảo. Cô ấy đã "để mắt" đến Hoàng Quân từ lâu và luôn xem anh như của riêng mình.
Một buổi trưa nọ, Minh Anh đang ngồi ăn trưa cùng Thảo ở căn tin. Tiếng xì xào bàn tán bỗng vang lên từ bàn bên cạnh.
"Này, mày có thấy Minh Anh cứ lảng vảng gần Hoàng Quân không?"
"Đúng đó, nghe nói hôm nọ còn đi chung ô nữa chứ. Chắc muốn tạo sự chú ý đây mà."
"Haizz, tưởng mình là ai chứ. Hoàng Quân đâu dễ dàng như vậy."
Minh Anh nghe rõ mồn một từng lời. Mặt cô tái mét, đũa trong tay suýt rơi. Thảo thấy vậy, cau mày: "Kệ họ đi Minh Anh. Bọn họ toàn nói linh tinh."
Nhưng những lời đó như những mũi kim châm vào lòng Minh Anh. Cô cảm thấy khó chịu và bối rối. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng việc đi cùng Hoàng Quân lại có thể gây ra những lời đồn đại như vậy.
Vào tiết học thể dục chiều hôm đó, khi đang tập chuyền bóng, Minh Anh vô tình làm rơi bóng ra khỏi sân. Cô vội vàng chạy đi nhặt. Lúc quay vào, cô thấy Mai Chi đang đứng nói chuyện với Hoàng Quân ở gần đó. Mai Chi nở nụ cười quyến rũ, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn sang Minh Anh.
Khi Minh Anh đi ngang qua, Mai Chi bỗng cất tiếng: "Này, cậu kia! Cậu có vẻ thích gây sự chú ý nhỉ? Đừng nghĩ chỉ đi chung vài bước là có thể khiến Hoàng Quân để ý đến cậu đâu."
Minh Anh sững sờ. Cô chưa kịp phản ứng thì Hoàng Quân đã lên tiếng, giọng anh trầm hơn thường lệ, có vẻ hơi khó chịu: "Mai Chi, đừng nói những lời vô nghĩa đó."
Mai Chi bĩu môi, nhưng cũng không nói gì thêm. Hoàng Quân quay sang nhìn Minh Anh, ánh mắt anh lướt qua cô một cách lạnh nhạt, rồi anh quay lưng bỏ đi. Minh Anh đứng đó, trái tim như bị bóp nghẹt. Ánh mắt lạnh lùng đó của anh khiến cô đau hơn bất kỳ lời nói nào. Cô không hiểu tại sao anh lại có vẻ thờ ơ đến vậy, cứ như thể anh cũng tin vào những lời đồn kia, hay ít nhất là không muốn dính líu đến cô.
Suốt mấy ngày sau đó, Hoàng Quân dường như tránh mặt Minh Anh. Anh không còn đi cùng đường với cô, không còn nhìn cô bằng ánh mắt ấm áp như trước. Khoảng cách giữa họ trở lại như ban đầu, thậm chí còn xa cách hơn. Minh Anh cố gắng bắt chuyện vài lần, nhưng anh chỉ đáp lại một cách hờ hững, qua loa.
Sự lạnh nhạt của Hoàng Quân khiến Minh Anh vô cùng buồn bã. Cô tự hỏi liệu có phải cô đã làm gì sai, hay những lời đồn kia đã thực sự ảnh hưởng đến anh. Nụ cười ấm áp hôm nào giờ chỉ còn là một ký ức xa xăm, thay vào đó là sự xa cách khiến trái tim cô tê tái. Thanh xuân tưởng chừng ngọt ngào bỗng chốc hóa thành những chông gai đầu tiên, khiến cô gái nhỏ cảm thấy lạc lõng giữa những cảm xúc phức tạp.