Tiếng chuông báo thức inh ỏi kéo Trần Minh Anh ra khỏi giấc mộng đẹp. Cô uể oải vươn vai, nhìn ra cửa sổ. Bầu trời tháng 9 vẫn còn vương vấn chút nắng hạ, nhưng những đám mây xám xịt từ đâu kéo đến báo hiệu một cơn mưa sắp sửa trút xuống.

"Lại mưa rồi sao?" Minh Anh lẩm bẩm, đoạn vơ vội chiếc ô đặt sẵn ở góc phòng. Hôm nay là ngày đầu tiên đi học sau kỳ nghỉ hè, cô không muốn bị ướt nhẹp ngay buổi đầu tiên.

Trường trung học Phổ thông Ngôi Sao Xanh luôn nhộn nhịp vào mỗi buổi sáng. Tiếng cười nói, tiếng xe cộ hòa lẫn vào nhau tạo nên một bản giao hưởng quen thuộc. Minh Anh rảo bước trên hành lang, tìm đến lớp 11A3. Vừa bước vào, cô đã thấy nhỏ Thảo, cô bạn thân chí cốt đang ngồi ôm một đống truyện tranh.

"Minh Anh! Cậu đến rồi!" Thảo reo lên, "Vừa đúng lúc tớ đang 'cày' nốt bộ này. Siêu hay luôn!"

Minh Anh bật cười, ngồi xuống cạnh Thảo. "Cậu đúng là không bỏ được cái tật này. Tớ cá là cậu còn chưa làm bài tập về nhà đúng không?"

Thảo gãi đầu cười hềnh hệch. "À thì... tớ làm gần xong rồi. Chỉ còn mấy bài khó thôi."

Tiếng trống vào lớp vang lên, cắt ngang cuộc trò chuyện của hai cô gái. Thầy Toán bước vào, gương mặt nghiêm nghị như thường lệ. Buổi học trôi qua khá êm đềm, cho đến khi tiết thể dục.

Sân trường vẫn còn ẩm ướt sau cơn mưa đêm qua. Minh Anh cùng cả lớp đang chuẩn bị cho bài kiểm tra chạy bền. Đột nhiên, một quả bóng rổ bay thẳng về phía cô. Minh Anh giật mình, theo phản xạ lùi lại, nhưng vẫn không kịp. Chân cô trượt trên vũng nước, cả người mất thăng bằng.

Trong tích tắc, một bàn tay vững chãi vươn ra đỡ lấy eo cô, kéo cô đứng vững lại. Minh Anh ngẩng đầu lên, bắt gặp một đôi mắt sắc lạnh và đầy tự tin. Đó là Nguyễn Hoàng Quân, hotboy nổi tiếng của khối 11, người mà cô chỉ nhìn thấy từ xa và nghe danh qua lời kể của bạn bè.

"Cậu có sao không?" Giọng anh trầm ấm, pha chút bận tâm.

Minh Anh đỏ mặt, vội vàng gật đầu. "À... tớ không sao. Cảm ơn cậu."

Hoàng Quân buông tay ra, nhặt quả bóng rổ lên, rồi quay đi như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Minh Anh đứng ngây người, trái tim đập thình thịch. Cô chưa bao giờ gần một bạn nam nào như thế, đặc biệt lại là Hoàng Quân.

Buổi học kết thúc. Minh Anh và Thảo cùng nhau ra về. Cơn mưa rào bất chợt lại kéo đến, ào ào trút nước. Minh Anh vội vàng mở ô ra, nhưng không may, gió lớn đã làm chiếc ô bị lật ngược, khung ô gãy vụn.

"Ôi không! Chiếc ô yêu quý của tớ!" Minh Anh kêu lên thất vọng.

Thảo nhìn cô ái ngại. "Thôi rồi! Giờ làm sao đây? Mưa lớn quá."

Đúng lúc đó, một chiếc ô màu đen, to và chắc chắn che kín đầu Minh Anh và Thảo. Minh Anh quay lại, lại bắt gặp ánh mắt của Hoàng Quân. Anh đứng đó, một tay cầm ô che cho cả hai cô gái, tay kia cầm cặp sách của mình.

"Cùng đi đi. Sân trường trơn trượt lắm." Anh nói, giọng vẫn điềm tĩnh.

Minh Anh và Thảo ngạc nhiên nhìn nhau. Sau vài giây ngập ngừng, Minh Anh lí nhí nói: "Cảm ơn cậu."

Ba người họ bước đi dưới một chiếc ô, những giọt mưa vẫn tí tách rơi xuống. Khoảng cách giữa họ dường như đang rút ngắn lại, và một điều gì đó mới mẻ, dịu dàng đang dần chớm nở trong cơn mưa chiều nay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play