Ôn Lương Lương vốn đang nhấm nháp trà, nhưng vì một câu “lộc huyết tửu” mà sặc, ho khan mấy tiếng. Nàng khó khăn dừng lại, gương mặt đỏ bừng như bị lửa thiêu, không cách nào kìm nén.
Cố Thiệu Trinh đưa mu bàn tay che miệng, chỉ dùng khóe mắt liếc nhìn Ôn Lương Lương. Nhìn một lúc, hắn không nhịn được mà bật cười. Bao nhiêu tức giận ban nãy tan biến gần hết. Tình cảnh ngày ấy trong hầm băng hiện lên rõ mồn một trước mắt. Hắn hắng giọng, đáp: “Ta đang định hỏi ngươi lấy thêm một chút…”
Ôn Bạch Cảnh vội lắc đầu, nghiêm túc nhìn Cố Thiệu Trinh, rồi lời lẽ thấm thía khuyên can: “Lộc huyết tửu không nên uống nhiều, uống nhiều sẽ hại thân. Huống chi Cố Nhị công tử đang tuổi tráng niên, nào cần dùng đến thứ ấy. Chắc hẳn ngươi cũng tự mình cảm nhận được. Hơn nữa, Cố Nhị công tử chẳng phải chưa nạp thông phòng sao? Trước khi thành thân, không nên quá độ mà uống, kẻo lại phản tác dụng.”
Cố Thiệu Trinh thong thả kéo tay áo, ngồi xuống. Thấy Ôn Lương Lương mặt đỏ như muốn rỉ máu, hắn càng thêm đắc ý.
“Ta tất nhiên không cần thứ thuốc bổ này. Chỉ là phụ thân ta mới nạp tiểu thiếp, e là nhu cầu không ít. Nếu ngươi ủ được thứ tốt, cứ đưa đến tướng phủ, tìm Bành Cát lĩnh ngân lượng là được.”
“Đa tạ Cố Nhị công tử sinh ý chiếu cố. Ngày mai ta sẽ cho người đưa đến.”
…
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT