Khi giá cả lương thực giảm, ngân lượng thu về cũng ít đi, trong kinh thành, giá hàng hóa lặng lẽ tăng cao, tựa như nước dâng thì thuyền cũng trôi theo.
Trước đây, mọi người sợ hãi dịch bệnhlan tràn, nhưng may mắn là nó chưa từngxảy ra. Ôn Bạch Cảnh dù đã thả Đồ Tô xuống giếng để phòng ngừa, lúc này vẫn cực kỳ thận trọng, cố gắng không để bất kỳ ai phát giác.
Không phải vì hắn quên mình vì người hay phẩm hạnh cao thượng, chỉ là trong lòng có chút không nỡ, nhìn bá tánh cả thành vì chiến sự mà vô cớ bị liên lụy, chịu khổ bởi dịch bệnh.
“Ca ca, đây là ai tặng bức thư họa này?” Ôn Lương Lương vừa bước vào cửa đã thấy bốn chữ lớn “Mỗi Ngày Hốt Bạc” treo ngay chính diện trên tường, khí thế rực rỡ.
Ôn Bạch Cảnh ngẩng đầu từ đống sổ sách, nhìn nàng rồi mỉm cười, hất cằm về phía bức thư họa, “Chủ nhân Tử Kim Các tự mình mang đến, cố ý chọn lúc người qua kẻ lại tấp nập.”
Ôn Lương Lương tiến lại gần, chăm chú quan sát, khẽ thốt lên, “Chữ viết thật lớn, trên đó còn điểm xuyết kim phấn, giấy này cũng quý giá vô cùng.”
Ôn Bạch Cảnh lại cúi đầu vào sổ sách, vừa đối chiếu vừa ừm một tiếng, thờ ơ đáp, “Hôm ấy ai nấy đều thấy ông ta cầm quyển trục này bước vào, không ai không khen ngợi Tử Kim Các xa hoa tinh tế. Nhờ vậy, họ cũng quên mất chuyện ai từng vu oan khiến ta bị giam cầm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play