Ôn Lương Lương nhắm chặt đôi mắt, trong mộng, cành cây trong tay nàng bị Tống Dục Tông nhẹ nhàng đẩy, rơi xuống đất.
Nam nhân ấy đôi mắt sáng ngời, nụ cười ôn hòa, tuổi còn trẻ mà trầm ổn nội liễm. Hắn vươn tay, đỡ lấy cánh tay Ôn Lương Lương, khẽ oán trách: “Ngươi làm hỏng xa mã của ta, bánh xe rớt mất, phải bồi thường cho ta mới được.”
Ôn Lương Lương lòng nóng như lửa đốt, chẳng màng để ý lời hắn, vội vàng lao về phía nội tổ phụ. Nhưng chưa kịp đến gần, thân ảnh ấy bỗng trở nên mơ hồ, như sương mù dưới ánh mặt trời, thoáng chốc tan biến.
Ôn Lương Lương kinh hoàng thất thố, vung tay chân loạn xạ, cố nắm lấy một thứ gì đó. Nàng ôm chặt vật ấy, hơi thở dồn dập dần bình ổn, khẽ thì thầm: “Đừng đi…”
Nàng đã quên mất, nàng và nội tổ phụ sớm đã âm dương cách trở.
Cố Thiệu Trinh liếc nhìn đôi tay trắng muốt đang bám lấy mình, tránh vài lần, rồi dứt khoát ngồi lại xuống.
“Há miệng, uống thuốc.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT