Sau khi Đường Tam rời đi, Đường Diễm liền ngồi trong sân đôi mắt không chớp nhìn cửa sân chằm chằm. Đường Hạo cùng A Ngân không có biện pháp chỉ có thể nhanh chóng thu thập đồ vật rồi xuất phát.
Bọn họ thật sự cũng không phải mang Đường Diễm đi tìm danh y, mà là muốn mang thằng bé đi Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, ở nơi đó bọn họ càng thêm phương tiện huấn luyện Đường Diễm. Đường Diễm nếu sinh ra liền như thế không tầm thường, mà tình huống của thằng bé lại không thích hợp để người ngoài biết, bọn họ chỉ có thể tự mình huấn luyện thằng bé, chỉ có đủ thực lực Diễm nhi mới có thể tự bảo vệ chính mình, dù sao Tam nhi cũng không có khả năng thời thời khắc khắc bảo hộ Diễm nhi.
Đường Hạo sau khi đem đồ vật đều thu thập hảo, liền mặc vào một kiện áo choàng màu đen đi Nặc Đinh thành, nói là không đưa Đường Tam đi học, nhưng đó là con hắn, hắn phải chính mắt nhìn con mình bình an không có việc gì mới được. Hơn nữa nếu hắn nhớ không lầm, vị đại sư kia hẳn là ở Nặc Đinh thành, tuy rằng mọi người đều không tán thành vị đại sư đó, nhưng hắn đã từng gặp qua người thật, biết đại sư không phải như lời đồn. Tình huống của Tam nhi được đại sư dạy dỗ là thích hợp nhất.
Tốc độ Đường Hạo cực nhanh, khi Đường Tam đi theo thôn trưởng đến học viện, Đường Hạo đã núp ở chỗ tối chờ bọn họ. Nhìn Đường Tam cùng thôn trưởng bị người gác cổng làm khó dễ, Đường Hạo nheo mắt lại, may mắn có người ngăn cản, nếu không hắn không xác định mình sẽ không âm thầm xuống tay đem người đập một trận ra trò.
Nhìn không có hắn nhúng tay, Đường Tam cũng bị đại sư đó thu làm đồ đệ, đặc biệt là khi nghe được câu "Một ngày là thầy cả đời là cha" kia, Đường Hạo liền toan đến không được. Cho nên khi hiện thân trước mặt đại sư, ngữ khí của Đường Hạo không tính là hảo, nhưng vì nhi tử, vẫn là nhịn xuống tâm tình chua lòm của mình ném cho đại sư một khối lệnh bài bằng sắc đen nhánh, chỉ nói làm đại sư hảo hảo chiếu cố tốt Đường Tam sáu năm liền rời đi.
Đại sư từ khi Đường Hạo tiến vào liền vẫn luôn ngốc lăng, hắn không nghĩ tới có thể nhìn thấy vị Phong Hào Đấu La trẻ tuổi nhất này, phải biết rằng Hạo Thiên Đấu La chính là thần tượng của hắn. Hắn cũng không nghĩ mình thu đệ tử thế nhưng là nhi tử của Hạo Thiên Đấu La, nói như vậy, Võ Hồn thứ nhất của Đường Tam hẳn là Hạo Thiên Chuỳ.
Đường Hạo sau khi rời khỏi chổ của đại sư, lại đến kí túc xá của Công Độc Sinh nhìn Đường Tam, thấy trong kí túc xá của hắn có một con thỏ con liền nhíu mày, thế nhưng vừa mới hoá hình người liền chạy ra rừng rậm, thật là to gan lớn mật. Cũng may Nặc Đinh thành cũng sẽ không xuất hiện đại nhân vật nào, còn tính là an toàn. Nếu đến lúc đó con thỏ này mang đến nguy hiểm cho Tam nhi, hắn cũng chỉ có thể ném nàng về rừng rậm.
Cuối cùng Đường Hạo nhìn thoáng qua Đường Tam, liền rời đi. Sau khi hắn rời đi Đường Tam bỗng dưng bừng tỉnh, nhìn ngoài cửa sổ sáng ngời ánh trăng, nhíu mày, tổng cảm thấy vừa mới có người đang nhìn mình.
"Đại khái là ảo giác đi", Đường Tam một lần nữa nhắm mắt lại, mà cách đó không xa Tiểu Vũ lại nhẹ nhàng thở ra, người vừa mới tới có khí thế thật quá doạ người.
Đường Tam ở nơi này bắt đầu sáu năm sinh hoạt ở học viện, mà Đương Diễm đã bị Đường Hạo cùng A Ngân mang đến Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, đó là rừng rậm lớn nhất Đấu La Đại Lục, số lượng hồn thú ở nơi này rất nhiều, cùng với đó là nguy hiểm chổ nào cũng có. Mà Đường Diễm ở đây bắt đầu hành trình tu luyện của mình.
Đường Hạo cùng A Ngân mang Đường Diễm tới một cái sơn cốc bí ẩn giữa Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, trong sơn cốc xanh um tươi tốt, sinh mệnh dạt dào. Đường Diễm gần nhất liền thích nơi này, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Đường Hạo đang dựng nhà gỗ, hưng phấn hỏi "Phụ thân, ta có thể biến thành bản thể sao?".
Đường Hạo nhìn A Ngân đã dùng Lam Ngân Thảo đem sơn cốc hoàn toàn vây lại, gật gật đầu "Có thể, bất quá không thể ra khỏi sơn cốc".
Đường Diễm cao hứng hỏng rồi, đến cả quần áo cũng không cởi ra, trực tiếp biến thành ngọn lửa bay ở giữa không trung, mà Lam Ngân Thảo khắp sơn cốc càng nhanh chóng sinh trưởng trở nên tươi tốt hơn. Cảm nhận được trong sơn cốc tràn ngập sinh mệnh, Đường Diễm tránh đi Đường Hạo cùng A Ngân, đem ngọn lửa bao phủ toàn bộ sơn cốc.
A Ngân đứng kế bên Đường Hạo, xuất thuần nhìn sơn cốc bị biển lửa bao phủ, lẩm bẩm "Nếu không phải chính mắt ta nhìn Diễm nhi sinh ra, thì ta cho rằng thằng bé không phải hài tử của chúng ta".
Đường Hạo trầm thấp cười, đem A Ngân ôm vào trong ngực nói" Năng lực của Diễm nhi thực sự quá mức kinh thế hãi tục, liền tính là nguyên tố Võ Hồn hiếm thấy cũng là ở cấp 70 mới có thể hiện ra Võ Hồn chân thân, Diễm nhi lại như trời sinh có thể luân phiên chuyển đổi".
A Ngân nghe Đường Hạo nói xong, bỗng dưng mở to hai mắt, nàng nhìn ngọn lửa cố ý tránh đi hai người, không thể tin tưởng nói "Bộ dạng này của Diễm nhi ngược lại như năng lực mà mười vạn năm hồn thú vẫn luôn theo đuổi, có thể tự do chuyển đổi giữa Võ Hồn cùng nhân thân, đã có thể có được tính cường hãn của hồn thú lại có được tốc độ tu luyện cùng thiên phú của nhân loại, đây đều là ước mơ tha thiết đối với chúng ta".
"Ở trước khi Diễm nhi có năng lực tự bảo vệ mình, chúng ta càng cần thiết giữ bí mật về năng lực của nó", Đường Hạo lúc này cũng nhíu mày, nếu như lời Tam muội nói, bất luận là Võ Hồn Điện hay là hồn thú nhất định đều mơ ước có được Diễm nhi,
Đường Diễm tuy rằng nghe được lời bọn họ nói, nhưng là đối với cậu không phải ai cũng có thể bắt được cậu, không có biện pháp đặc biệt muốn bắt một dị hoả là rất khó, đặc biệt là dị hoả đã có linh trí giống như cậu. Tuy rằng cậu đối với thế giới này rất nhiều chuyện đều không hiểu, nhưng bản năng sinh tồn vẫn phải có.
Bất quá càng ít phiền toái càng tốt, vì phụ mẫu cùng ca ca vẫn là ít lộ ra bản thể thì hơn, liền dùng Tiểu Chuỳ Tử kia đi!.
A Ngân nhìn ngọn lửa trong sơn cốc không biết nơi nào mới là Diễm nhi, cũng chỉ có thể hô lên "Diễm nhi, mau biến trở về".
Đường Diễm đem biển lửa thu hồi, một lần nữa biến thành một ngọn lửa nho nhỏ, sau đó mới biến trở về hình người, bất quá là trơn bóng. Mà thực vật trong sơn cốc khi bị ngọn lửa của cậu bao quanh đều sinh trưởng với tốc độ kinh người.
Nhìn A Ngân mặc quần áo cho Đường Diễm, Đường Hạo bất đắc dĩ thở dài, năng lực của tiểu nhi tử thực khiến lòng người run sợ, cũng may mấy năm nay Diễm nhi vẫn luôn hôn mê, nếu không lúc thằng bé còn là trẻ con không biết sẽ xảy ra chuyện gì?!.
"Mẫu thân về sau không cần kêu, con có thể nghe thấy" Đường Diễm xỏ cánh tay vào tay áo, nhìn A Ngân nhẹ giọng nói. A Ngân cười cười, giúp cậu mặc nốt tay áo còn lại "Ngọn lửa của con chứa đựng nồng đậm sinh mệnh, con xem thực vật trong sơn cốc đều nhanh chóng sinh trưởng, cho nên về sau Diễm nhi không thể tuỳ tiện biến thành ngọn lửa, nếu không sẽ bị người bắt đi a".
Đường Diễm nghiêng nghiêng đầu, cậu tuy rằng có vô hạn sinh mệnh lực cùng sinh cơ, nhưng dù sao cậu cũng là dị hoả, cho dù dị hoả sở hữu lực công kích nhỏ yếu nhất, nhưng vẫn sỡ hữu đặc tính của ngọn lửa. Bất quá, nếu mẫu thân không muốn cậu cũng không làm, chờ cậu khôi phục năng lực bị áp chế mới biến thành bản thể vậy.
Khi Đường Diễm đã mặc xong quần áo, Đường Hạo mới đi tới nhìn tiểu nhi tử chỉ đứng tới đùi mình, ngồi xổm xuống sờ sờ mái tóc màu xanh lục của nhi tử "Diễm nhi, từ ngày hôm sau phụ thân liền bắt đầu huấn luyện ngươi, cho nên ngọn lửa liền tạm thời không cần sử dụng, mà là trước tập chung vào Tiểu Chuỳ Tử của ngươi, đã hiểu chưa?".
Đường Diễm chớp chớp mắt, đôi mắt màu xanh lục lưu ly nhìn chằm chằm vào Đường Hạo gật đầu, "Con đã hiểu, phụ thân".
Đường Hạo cười cười, lôi kéo Đường Diễm ngồi ở trên cỏ, A Ngân đi vào nhà gỗ đơn giản đã được Đường Hạo dựng tốt chuẩn bị làm cơm chiều.
"Bất quá, trước tiên, Diễm nhi phải nói cho phụ thân biết, ngươi đối với ngọn lửa hiểu biết bao nhiêu?".
"Ân...." Đường Diễm ngồi trên chân Đường Hạo, đầu nhỏ bắt đầu sắp xếp ngôn ngữ "Ngọn lửa kêu Sinh Linh Chi Diễm, chỉ cần có một viên hạt giống con có thể khiến nó nhanh chóng trưởng thành".
Đường Diễm chớp mắt, đây chính là năng lực mà cậu tự hào, còn mấy cái như cực nóng thiêu đốt này nọ, cậu cảm thấy không có gì đặc biệt.
"Chỉ có như vậy thôi sao, Diễm nhi?" Đường Hạo hỏi.
Đường Diễm lắc đầu, cậu buồn rầu nhíu mày, không biết nên nói thế nào "Không phải, tất cả đặc tính của ngọn lửa con đều có, bất quá năng lực lớn nhất của con là sinh mệnh, thậm chí có thể làm cho người khác trường thọ".
Đường Hạo đôi mắt trừng lớn, trường thọ! này đối với những người muốn đột phá hồn lực nhưng tuổi thọ không đủ quả thực chính là tha thiết mơ ước, Đường Hạo nhanh chóng đem tiểu nhi tử bế lên, đôi mắt nghiêm túc nhìn cậu nói "Nhớ kỹ, về sau nếu có người phát hiện ngọn lửa của ngươi, cứ nói đó là một ngọn lửa bình thường, ngàn vạn lần không cần đem ngọn lửa chứa đựng sinh mệnh cùng có thể làm cho con người trường thọ nói ra".
Đường Diễm gật đầu đồng ý, trước kia lúc cậu vừa mới có linh trí, liền biết dị hoả đối với nhân loại nhất là luyện dược sư là đồ vật nằm mơ cũng muốn có. Cho nên cậu vẫn luôn không dám rời đi nơi mình sinh ra, mà là yên lặng biến thành một cọng cỏ bình thường, thậm chí cũng không dám giống những Sinh Linh chi Diễm khác biến thành dược liệu.
Đường Hạo nhìn tiểu nhi tử đã minh bạch, cũng yên tâm một chút.
Ngày hôm sau, Đường Diễm sớm đã bị Đường Hạo cùng A Ngân đánh thức. Ăn xong bữa sáng, hai người đưa Đường Diễm tới một phần đất trống trong sơn cốc "Diễm nhi, phóng thích Tiểu Chuỳ Tử ra".
Đường Diễm nghe lời vươn tay trái đem Tiểu Chuỳ Tử thả ra, lam kim sắc Tiểu Chuỳ Tử ở trên tay trắng nõn của Đường Diễm nhìn qua càng giống như một tác phẩm nghệ thuật, mà không phải Hạo Thiên Chuỳ vang danh đại lục mà mọi người biết.
Đường Hạo cũng đem Hạo Thiên Chuỳ của mình phóng ra, Đường Diễm ánh mắt sáng lên, cái này là cây búa mà lúc cậu biến thành người nhìn thấy, bất quá thực mau phụ thân liền thu hồi lại. Hiện tại lại được nhìn thấy, Đường Diễm rất tò mò Đại Chuỳ Tử của phụ thân cùng Tiểu Chuỳ Tử của mình khác nhau chỗ nào.
"Diễm nhi, Võ Hồn của ta gọi là Hạo Thiên Chuỳ, là Võ Hồn truyền thừa của Đường gia Hạo Thiên Tông. Về sự việc của Hạo Thiên Tông về sau ta sẽ nói cho ngươi, hiện tại nhìn kĩ Võ Hồn của ngươi, nó không đơn thuần là Hạo Thiên Chuỳ, mà là kết hợp giữa Hạo Thiên Chuỳ và Võ Hồn của mẫu thân ngươi là Lam Ngân Hoàng mới trở thành biến dị Võ Hồn". Theo Đường Hạo nói, A Ngân cũng phóng ra Võ Hồn của mình, Lam Ngân Thảo trên thân mang theo những hoa văn màu vàng kim vừa xuất hiện, tất cả Lam Ngân Thảo trong sơn cốc đều hướng về phía Lam Ngân Hoàng.
"Vậy nó gọi là gì?" tay phải Đường Diễm chọc chọc Tiểu Chuỳ Tử trên tay trái mình, nghiêng đầu hỏi Đường Hạo cùng A Ngân.
"Nó không có tên, ngươi có thể đặt tên cho nó" Đường Hạo nhìn tiểu nhi tử không nắm được trọng điểm, gân xanh trên trán giật giật, nói tiếp "Nếu biến dị Võ Hồn của ngươi là phương hướng biến dị tốt, như vậy hẳn là kết hợp đặc tính của Hạo Thiên Chuỳ cùng Lam Ngân Hoàng, kế tiếp ta và mẫu thân ngươi sẽ thay nhau đơn độc huấn luyện ngươi, mà yêu cầu chính ngươi đi tự hỏi cùng dụng tâm cảm thụ Võ Hồn của mình, từ đó càng thêm hiểu về nó, khiến nó trở nên càng cường đại".
"Nga", Đường Diễm dùng tay phải cầm Tiểu Chuỳ Tử từ trên tay trái giơ lên, trên dưới quơ quơ "Kia về sau nó kêu Lam Hạo Chuỳ được không?".
Lần này Đường Hạo ngay cả khoé mắt đều nhăn lại, A Ngân cũng ở một bên cười xuỳ, Diễm nhi thật là quá đáng yêu!
"Hảo hảo hảo, ngươi muốn kêu gì thì kêu", Đường Hạo đem Hạo Thiên Chuỳ thu lại, chắp tay sau lưng cùng Đường Diễm nói, "Mấy năm nay ngươi vẫn luôn hôn mê, thể lực chắc chắn không đủ, buổi sáng hôm nay cho ngươi rèn luyện thân thể trước, buổi chiều mẫu thân sẽ dậy ngươi cách tu luyện Võ Hồn Lam Ngân Hoàng".
Đường Diễm rốt cuộc đem lực chú ý từ Lam Hạo Chuỳ dịch khai, đem Lam Hạo Chuỳ thu hồi sau đó nhìn khuôn mặt bất đắc dĩ của phụ thân nói, "Phụ thân, thể lực của con thực sự rất tốt, không tin người thử xem".
"Nga?", Đường Hạo cảm thấy tiểu nhi tử còn chưa biết muốn tu luyện Hạo Thiên Chuỳ cần thân thể cường đại cỡ nào mới cảm thấy thân thể mình rất tốt, hắn đi đến trước mặt tiểu nhi tử, ngồi xổm xuống đem thân thể tiểu nhi tử xoay lưng về phía mình, bàn tay bắt đầu vỗ nhẹ quanh thân Đường Diễm. Theo động tác của Đường Hạo, biểu tình trên mặt Đường Diễm càng ngày càng thả lỏng, đôi mắt đều mị lên, mà Đường Hạo cũng càng ngày càng kinh ngạc, bởi vì thân thể của tiểu nhi tử hoàn toàn vượt qua sự tưởng tượng của hắn, ngay cả kinh mạch đều cũng đủ cứng cỏi.