Đấu la đại lục, Hải Thần Đảo Tây Nam,hướng hải vực sóng biển nổi lên ngập trời, làm những con thuyền xa xa nhìn đến đều sôi nổi quay lại đầu thuyền, sợ bị sóng biển cuốn đi. Mà ở đáy biển nơi họ nhìn không thấy đồng dạng cũng là một mảnh hỗn loạn do sự xuất hiện của một cái lốc xoáy khổng lồ, không gian giữa lốc xoáy giống như là không chịu nổi năng lượng to lớn mà bắt đầu vỡ vụn.


 Bất đồng với đại dương xanh thẩm là một mạt màu xanh lục lặng yên không tiếng động từ không gian vỡ vụn bay lại đây, sau đó rời đi. Mà lốc xoáy cũng hết sạch năng lượng dần dần bình tĩnh trở lại, những con hồn thú ở dưới biển bị doạ đến không nhẹ, quan sát hồi lâu xác nhận không có nguy hiểm mới một lần nữa trở lại địa bàn của mình.


 Mà mạt màu xanh lục kia sau khi rời đi, vẫn luôn bay lang thang không có mục đích, không biết qua bao nhiêu năm nó bay từ hải dương tới lục địa, từ thảo nguyên tới rừng rậm, sau đó biến thành một gốc thực vật cắm rễ.


 "Di đây là cái gì ?" Một nữ tử xinh đẹp ngồi xổm ở bên cạnh tò mò nhìn nó, tiếp theo nàng vẫy tay với nam tử ở phía sau mình,  Hạo ca chàng xem, ta vẫn luôn lớn lên ở rừng rậm, còn không có gặp qua loại thực vật này đâu!".


 Nam tử từ phía sau che chở nàng, sủng nịch nhìn nữ tử, "Đại khái nàng không chú ý đi, thực vật trên đời này có ngàn ngàn vạn, sao có thể đều biết hết được".


 Nữ tử bĩu môi, những ngón tay non mềm khẽ vuốt ve nó, "Chắc vậy ,liền cho hắn hảo hảo sinh trưởng ở nơi này đi, có lẽ không qua bao lâu hắn có thể khai mở linh trí, trở thành hồn thú hệ thực vật cũng nên".


 "Hảo, Tam muội, đi thôi đại ca còn đang chờ chúng ta đâu ". Đường Hạo dắt tay nữ tử hướng bên ngoài rừng rậm bước đi.


 Thực vật màu xanh lục giật giật cành lá, nếu nhìn kĩ có thể thấy phía trên lá cây giống như đang bốc lên ngọn lửa màu xanh, mà hoa cỏ cây cối xung quanh nó lại càng thêm xanh um tươi tốt, phảng phất như vừa được tẩm bổ.


 Bất quá trong chốc lát, thực vật màu xanh lục kia thế mà từ phần đất mềm chui ra, hướng về phía nữ tử vừa rời đi chạy qua, hơn nữa tốc độ cực nhanh, giây lát liền đuổi kịp hai người phía trước.


 Thực vật kia dựa vào cây cối trong rừng rậm che lại tung tích của mình, cành lá lại lần nữa quơ quơ, giống như rất buồn rầu rối rắm, cực kỳ nhân tính hoá. Bất quá nó không dừng lại bao lâu liền tiếp tục hướng về phía nữ tử chạy đi.


 "A!" Nữ tử kia bỗng nhiên dừng chân, sắc mặt tái nhợt một tay phủ lên bụng mình vỗ về, một tay khác nắm chặt nam tử bên cạnh, mồ hôi lạnh không ngừng" Hạo ca, hài tử....".


 Nam tử cao lớn bên cạnh tức khắc vẻ mặt kinh hoảng, bế nữ tử lên liền chạy như bay ra khỏi rừng rậm, nhìn đến một nam tử khác cũng chỉ kịp nói một tiếng đi thành trấn liền chạy tiếp. Đường Khiếu tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn đến nữ tử bị ôm bộ dáng có chút thống khổ, cũng vội vàng đi theo.


 Đường Hạo liền như vậy ôm nữ tử vọt vào một tiệm thuốc, đầy mặt kinh hoảng đem đại phu kéo tới trước mặt nữ tử, " Ngươi mau kiểm tra cho nàng, nàng đang mang thai, hiện tại bụng vô cùng đau".


 Đại phu liền tính hơi sinh khí nhưng ở trước mặt thai phụ vẫn là nhịn xuống, bất quá ông cũng không thấy trên người nữ tử này có vấn đề gì, " Này... vị phu nhân này cũng không có vấn đề gì, hẳn là động thai khí, chỉ cần uống hai phó thuốc dưỡng thai liền không có việc gì".


 Đường Hạo thở hắt ra một cái, nhìn sắc mặt Tam muội so với vừa rồi xác thật tốt hơn một chút, lúc này Đường Khiếu cũng đuổi lại đây, " A Ngân không có việc gì đi? ".


 A Ngân cũng chính là nữ tử lắc đầu, "Không có việc gì, chỉ là bụng bỗng nhiên vô cùng đau đớn, đại khái là bảo bảo nghịch ngợm đi?".


 Sắc mặt Đường Khiếu liền buông lỏng, không có việc gì liền hảo.


 Lấy thuốc xong, ba người liền ra khỏi. Bởi vì A Ngân mang thai, bọn họ vốn đi không nhanh, hiện tại lại càng là chậm rì rì, sợ không cẩn thận liền động thai khí. Lúc này ba người đều đã quên, bọn họ đều là Hồn Đấu La, trừ phi đánh nhau kịch liệt nếu không hài tử căn bản sẽ không có việc gì.


 Ba người đi đi dừng dừng rất mau liền có thể đến Hạo Thiên Tông, nhưng A Ngân lại bắt đầu chuyển dạ. Mà liền tại đây thời khắc mấu chốt bị một đám người mặc trang phục của Võ Hồn Điện bao vây.


 Nơi này cách Hạo Thiên Tông cũng không tính xa, Đường Hạo cân nhắc một lúc liền kêu Đường Khiếu đi Hạo Thiên Tông gọi người đến hỗ trợ, hắn tuy rằng là người sắp trở thành Phong Hào Đấu La lại không có nắm chắc  đều có thể đánh lui bọn họ. Đường Khiếu không muốn bỏ lại vợ chồng đệ đệ, cũng chỉ có thể cắn răng rời đi.


   "Đường Hạo, đem mười vạn năm hồn thú giao ra đây, nếu không đừng trách chúng ta không khách khí". Người của Võ Hồn Điện nghe A Ngân bắt đầu truyền ra từng trận tiếng gào đau đớn, khắp khuôn mặt đều là biểu cảm nhất định phải đạt được.


 Đường Hạo cắn răng, mắt cũng có chút sung huyết, hắn phi một tiếng,"Không có khả năng!".


 Người của Võ Hồn Điện cũng không có tính nhẫn nại, trực tiếp phất tay ra lệnh cho những người đằng sau bắt nữ tử đang sinh bên trong. Đường Hạo hồn lực khẽ động liền đem Hạo Thiên Chùy lấy ra, bức ra uy áp của người sắp trở thành Phong Hào Đấu La ra xung quanh.


 Một trận đại chiến bắt đầu, Đường Hạo huy động Hạo Thiên Chùy, đem tất cả mọi người ngăn cản trước phía trước nữ tử, không cho bọn họ động nàng mảy may. Nhưng dù sao Đường Hạo rốt cuộc còn không có trở thành Phong Hào Đấu La, bọn người của Võ Hồn Điện cũng không phải ăn chay, vết thương trên người Đường Hạo càng ngày càng nhiều, hồn lực cũng dần dần chống đỡ không được.


 Đột nhiên tiếng khóc của trẻ con vang lên, ánh mắt Đường Hạo lộ ra mấy phần kích động cùng mừng rỡ, nhưng hắn chưa kịp quay đầu nhìn một chút vợ cùng con mình, liền bị người của Võ Hồn Điện tụ lực một kích đánh trọng thương.


 " Hạo ca,a...." A Ngân đem hài tử ôm lên, tầng tầng lớp lớp Lam Ngân Thảo đem hài tử bao lại, nhưng vừa mới động liền cảm giác được bụng đau nhức lần nữa, A Ngân trợn to mắt, nàng còn có một hài tử!


 " Tam muội, nàng thế nào?" Đường Hạo chống lên thân thể trọng thương chạy đến bên người A Ngân, nhìn hài tử được Lam Ngân Thảo bao bọc cùng A Ngân còn đang sinh, nam nhân cao lớn không khỏi thống hận chính mình vô năng. Thê tử của hắn sinh vậy mà chỉ có thể sinh ở nơi dã ngoại hoang du này, cái chó má gì mà người sắp trở thành Phong Hào Đấu La, hắn đến vợ con mình còn chẳng bảo vệ được.


 Người của Võ Hồn Điện tới giờ phút này cũng không vội, cứ như vậy đứng nhìn Đường Hạo cùng A Ngân," Đường Hạo, ngươi chỉ cần đem nàng giao ra, chúng ta tuyệt đối sẽ không động đến hài tử của ngươi, ngươi thấy thế nào ?".


 Đường Hạo đôi mắt sung huyết cũng không nhìn người của Võ Hồn Điện, chỉ chăm chú nhìn sắc mặt tái nhợt của A Ngân, Khẩn trương nhìn một hài tử khác sinh ra.


 " Hạo ca, chàng đánh không lại bọn hắn ", A Ngân cũng dùng Lam Ngân Thảo bọc lại hài tử còn lại, sờ sờ khuôn mặt còn có nhăn nhún cùng sợi tóc màu xanh lục của hài tử " Hạo ca chàng nhất định phải chiếu cố tốt hài tử của chúng ta".


 Đường Hạo nhăn mày lại, dự cảm xấu trong lòng càng ngày càng rõ ràng, " Tam muội, chúng ta sẽ chùng nhau nuôi dưỡng hài từ, đại ca rất nhanh liền dẫn người tới".


 " Nàng muốn hiến tế, mau ngăn nàng lại!!", người của Võ Hồn Điện biến sắc, còn không chờ bọn chúng hành động cơ thể phảng phất như bị định trụ không thể nhúc nhích, chỉ có thể mở to mắt không thể tin nhìn một màn này.


 A Ngân đem hài tử thả vào trong ngực Đường Hạo, cười vuốt ve gương mặt hắn, trên thân bắt đầu phát ra ánh sáng màu xanh lam, Đường Hạo trợn to mắt, ngơ ngác lắc đầu, " Không, Không, Tam muội mau dừng lại!!!".


 " Hạo ca, chàng cùng hài tử hãy sống thật tốt nhé" Khuôn mặt tái nhợt của A Ngân giờ phút này cũng phảng phất trở nên hồng nhuận lên, khuôn mặt xinh đẹp nở một nụ cười thanh thản.


Đường Hạo cảm nhận được thân thể đã nỏ mạnh hết đà dần dần tràn ngập lực lượng, hồn lực đã hao hết lần nữa tràn đầy, một cái hồn hoàng màu đỏ xuất hiện trước mặt hắn, nháy mắt lệ rơi đầy mặt.


 Cơ thể của A Ngân bắt đầu trở nên mờ đi, Đường Hạo đau khổ gào thét, "Tam muội, đừng rời bỏ ta!".


 Liền ở không có ai chú ý, trên thân hài tử tóc xanh trong ngực Đường Hạo bắt đầu xuất hiện ngọn lửa màu xanh lục, mượn Lam Ngân Thảo yểm hộ, lặng yên không một tiếng động bao lấy A Ngân đang dần dần biến lại bản thể.


 Cơ thể A Ngân hoàn toàn biến mất, mà Đường Hạo cũng chân chính trở thành Phong Hào Đấu La. Hắn dữ tợn nhìn đám người Võ Hồn Điện đã có thể hoạt động, " Các ngươi đều đáng chết!!!".


 Đường Hạo lúc chưa trở thành Phong Hào Đấu La chính là Hồn Đấu La mạnh nhất, bây giờ trở thành Phong Hào Đấu La, dù bị trọng thương, nhưng chỉ cần một người liền có thể đập chết ba gã Phong Hào Đấu La, huyết tẩy người Võ Hồn Điện.


 Đường Hạo làm lơ phía sau một mảnh huyết sắc, lảo đảo đi đến bên cạnh bản thể Lam  Ngân Thảo của A Ngân, nâng nàng lên, cẩn thận bảo hộ, rồi ôm hai hài tử rời khỏi nơi này.


 Không lâu sau đó, Đường Khiếu thật vất vả thuyết phục Hạo Thiên Tông tới cứu viện, hắn ngơ ngác nhìn thi thể đầy đất, thật lâu không nói gì.


Mà Đường Hạo mang theo A Ngân cùng hài tử đến một sơn cốc bí ẩn, hắn đem hai hài tử để qua một bên, đem Lam Ngân Thảo trong ngực cẩn thận trồng giữa sườn núi trong sơn động.

"Tam muội" Đường Hạo nhẹ nhàng sờ sờ Lam Ngân Thảo, lại đột nhiên phát hiện phiến lá của Lam Ngân Thảo vậy mà quấn quanh đầu trên ngón tay mình, Đường Hạo sững sốt, nước mắt nháy mắt mãnh liệt rơi xuống, hắn nhìn Lam Ngân Thảo nho nhỏ "Tam muội, nàng còn ở đây đúng không?".

 Một phiến lá nhẹ nhàng gõ gõ Đường Hạo, một phiến lá khác chỉ vào phương hướng của hai đứa nhỏ, phảng phất như đang trách cứ Đường Hạo không có chiếu cố tốt hài tử. Đường Hạo nhanh chóng ôm hài tử đem tới,  phiến lá Lam Ngân Thảo khẽ vuốt ve mặt hai bé.

Đột nhiên xảy ra dị biến, hài tử tóc xanh trên thân lần nữa dấy lên ngọn lửa màu xanh lục đem Lam Ngân Thảo bao lại. Đường Hạo mặt lập tức biến sắc, liền thiếu chút nữa đem hài tử ném văng ra, lại phát hiện Lam Ngân Thảo bắt đầu nhanh chóng lớn lên, không đầy một phút sơn động đều tràn ngập Lam Ngân Thảo, mà A Ngân đã biến mất lại lần nữa xuất hiện.

"Tam muội!" Hốc mắt Đường Hạo lần nữa đỏ, mà A Ngân lại bi thương nhìn hài tử giữa không trung dần dần biến thành ngọn lửa màu xanh lục.

"Hài tử của ta" A Ngân đem ngọn lửa màu xanh lục nhẹ nâng trong tay, cảm thụ được bên trong hoả diễm truyền đến vui sướng, nàng hận không thể để chính mình chết đi.

 Đường Hạo cau lại mi tâm, đem A Ngân ôm vào trong ngực, nhìn ngọn lửa xanh lục nho nhỏ trong tay thê tử "Tam muội đừng lo lắng, chúng ta nhất định sẽ tìm biện pháp cứu hài tử".

 A Ngân gật gật đầu, bỗng nhiên ngọn lửa màu xanh lục lần nữa biến thành một hài tử nho nhỏ, "Hạo ca, hài từ có phải là không có việc gì đi?!.

Đường Hạo cũng không xác định được tiểu nhi tử có hay không sự, bất quá cảm thụ được hài tử mềm nhẹ hô hấp, hắn cũng không nhịn được sự trong lòng vui sướng "Sẽ không có chuyện gì, có lẽ đây là một loại năng lực của nó đi".

 A Ngân phất tay, phiến lá của Lam Ngân Thảo lần nữa bao lại hài tử, nhẹ nhàng vuốt ve làn da non mềm của hài tử, "Mặc kệ nó là cái gì, đều là hài tử của chúng ta" Đường Hạo cười nhẹ một tiếng, cúi đầu hôn vợ và con mình "Đúng vậy, nó là hài tử của chúng ta".

Mà một hài tử khác bị xem nhẹ lấy tay nhỏ sờ sờ bụng mình, ra sức khóc lên, thật đói a!


 A Ngân hơi đỏ mặt, nàng đều quên hai hài tử từ khi chào đời đến nay đều đã hơn một ngày, còn cái gì cũng chưa ăn đâu! Đường Hạo cũng ngây ngô cười, gãi đầu một cái, hắn lúc ấy quá thống khổ việc Tam muội hiến tế, đem hai hài tử coi nhẹ.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play