Sau khi quyết định cho Đường Tam đi học, Đường Hạo cũng thả lỏng một ít "Tam nhi, đem Võ Hồn của ngươi thả ra".


 Nghe vậy Đường Tam vươn tay phải ra, xanh biếc tiểu thảo ở trong tay hắn lay động, Đường Hạo nhìn A Ngân cười nói "Quả nhiên là giống nàng".


 A Ngân ngồi xổm xuống trước mặt Đường Tam, nghe Đường Hạo nói lắc đầu "Không giống, thằng bé chưa hoàn toàn thức tỉnh, chờ chúng ta trở về sẽ để Tam nhi thức tỉnh hoàn toàn, như bây giờ cũng an toàn một chút".


 "Tốt, con thu Võ Hồn về đi" A Ngân vuốt ve tóc Đường Tam, cười nói.


 Đường Tam do dự một chút, vươn tay trái ra "Phụ mẫu, con giống như còn có một cái Võ Hồn" hắn nói xong phát động Huyền Thiên Công một lần nữa theo cảm giác lúc đó truyền đến tay phải, mà trong tay phải Đường Tam xuất hiện một cái búa nhỏ đen như mực, thân thể Đường Hạo lập tức cứng đờ, sải bước đi đến trước mặt Đường Tam ngồi xổm xuống đem người ôm lấy, kích động không thôi "Hài tử của ta, Tam muội, nàng nhìn xem Tam nhi là song sinh Võ Hồn!".


 Đường Tam không biết Đường Hạo vì cái gì kích động như vậy, hắn cảm tiểu chuỳ từ được phóng thích từ trong cơ thể mình nặng trĩu cơ hồ làm hắn chống đỡ không được. Mà lúc này, Đường Diễm từ trên ghế trượt xuống, tay nhỏ chọc chọc cây búa trên tay Đường Tam, nháy mắt Đường Tam cảm thấy nhẹ nhàng không ít.


 Đường Diễm học dáng vẻ Đường Tam vươn tay trái ra, đưa đến trước mặt Đường Hạo cùng A Ngân, "Xem".


 Hai người trừng lớn mắt nhìn cây búa xuất hiện trong tay Đường Diễm, chỉ là cây búa này không giống như của Đường Tam là một màu đen như mực, mà có màu xanh lam giống Lam Ngân Thảo, thậm chí trên thân còn có hoa văn kim sắc trải rộng, nhìn qua cực kì hoa lệ.


 "Cái này, Diễm nhi là biến dị Võ Hồn!" A Ngân lẩm bẩm nói, nhanh chóng đỡ lấy tay trái của Đường Diễm, Đường Hạo cũng kinh ngạc cơ hồ không ngậm miệng lại được, ngược lại Đường Tam không quá minh bạch mà trấn định một chút.


 "Phụ thân, con có chút chịu không được" Đường Tam bởi vì cây búa đen như mực mà sắc mặt có chút trắng bệch, Đường Hạo hoàn hồn chạy nhanh làm hắn mau mau thu hồi Tiểu Chuỳ Tử. Ngược lại bắt đầu cẩn thận quan sát lam kim sắc Tiểu Chuỳ Tử của Đường Diễm, Đường Tam cũng tò mò nhìn theo.


 "Diễm nhi, đem Tiểu Chuỳ Tử thu hồi lại, thả ra một Võ Hồn khác cho chúng ta nhìn xem", Đường Hạo biết Hạo Thiên Chuỳ đối với hài tử sáu tuổi tới nói là cỡ nào nặng, cho dù là biến dị Hạo Thiên Chuỳ cũng không nhẹ đi chút nào.


 Đường Diễm ngược lại không cảm thấy nặng, sức lực cũng không tiêu hao gì nhiều, cây búa nhỏ là của thân thể này tự mang, mà dị hoả mới là chính cậu. Nghe vậy Đường Diễm đem Tiểu Chuỳ Tử thu lại, vươn tay phải đem dị hoả màu xanh lục phóng ra.


 Lần này đổi thành Đường Tam kinh ngạc, Đường Hạo cùng A Ngân thì trấn định, hắn hoang mang chớp mắt "Rõ ràng lúc ấy Võ Hồn của Diễm nhi là một cây gậy gỗ a!".


 Đường Hạo cùng A Ngân cười không nói, Đường Diễm nghiêng nghiêng đầu "Gậy gỗ, nguỵ trang, đây mới đúng".


 Đường Tam khép lại miệng mở ra vì kinh ngạc, ý của Diễm nhi là gậy gỗ chỉ là nguỵ trang do đệ ấy khống chế ngọn lửa biến thành, dị hoả mới chân chính là bộ dáng nguyên bản của Võ Hồn!?


 Đường Hạo lần nữa bế Đường Diễm đặt trên ghế, lại lần nữa được nhìn thấy ngọn lửa màu xanh lục, cười sờ đầu tiểu nhi tử "Về sau không cần thả ngọn lửa ra, nếu bất đắc dĩ cứ nguỵ trang thành gậy gỗ".


 A Ngân cũng tán thành gật đầu, nguyên tố Võ Hồn thật sự quá ít thấy, so với mười vạn năm hồn thú còn hiếm thấy hơn, nếu bị Võ Hồn Điện biết, nhất định sẽ không tiếc hết thảy bắt Diễm nhi đi. Huống chi dị hoả của Diễm nhi còn tràn ngập sinh mệnh, nếu không năm đó cũng không thể cứu nàng còn sống trở về, loại năng lực này căn bản làm người không khống chế được.


 "Nga", Đường Diễm gật đầu thu hồi bản thể lại, cậu biết bản thể của mình là dị hoả vô cùng trân quý, là đồ vật mà mỗi người đều muốn có được, cho nên năm đó cậu mới biến thành một gốc thực vật cắm rễ ở rừng rậm, cả khi ở nghi thức thức tỉnh cũng thế, đều nguỵ trang bản thân mình.


 Đường Hạo đem Đường Tam bế lên đặt kế bên Đường Diễm, hai tiểu hài tử cùng ngồi trên một cái ghế thì dư dả, A Ngân cùng Đường Hạo ngồi xổm trước mặt hai đứa nhỏ, nghiêm túc nói, "Tam nhi, về sau không có sự cho phép của ta tuyệt đối không được cho Tiểu Chuỳ Tử này hấp thu Hồn Hoàn, cũng không được cho người ngoài biết. Sau khi tới học viện, ngươi chỉ cần tu luyện Lam Ngân Thảo liền hảo, minh bạch sao?".


 Đường Tam gật đầu, nhìn mặt Đường Hạo đầy nghiêm túc, tuy rằng không rõ nhưng cũng biết sự tình này nghiêm trọng "Con đã biết phụ thân, không có người cho phép con sẽ chỉ tu luyện Lam Ngân Thảo".


 "Hảo hài tử, chúng ta sẽ không hại con" A Ngân nắm tay Đường Tam, ôn nhu cười nói.


 Đường Tam gật đầu "Con biết, Diễm nhi cũng không thể dùng Tiểu Chuỳ Từ sao?".


 Đường Hạo lắc đầu, nhìn tiểu nhi tử còn ngây thơ mờ mịt nói "Không, thằng bé chỉ có thể dùng Tiểu Chuỳ Tử, dị hoả sẽ mang đến nguy hiểm càng lớn hơn cho nó, ta tình nguyện nó bị người khác nhận ra là người của Đường gia".


 "Hạo ca, hẳn là sẽ không, rốt cuộc Diễm nhi là biến dị Võ Hồn. Thiên hạ trừ bỏ Hạo Thiên Chuỳ cũng có những Võ Hồn khác cũng là cây búa, không có việc gì" A Ngân nắm tay Đường Hạo, tiểu nhi tử quả thực không thể khiến người khác yên tâm được.


 Đường Diễm nhíu mày, về sau không thể dùng bản thể sao? Ân, kỳ thật cũng không có gì, dù sao cậu cũng không hy vọng bị người biết rồi bị truy bắt.


 "Phụ thân, dùng cây búa" Đường Diễm một lần nữa đem Tiểu Chuỳ Tử thả ra, tay phải sờ sờ, lạnh lạnh lại tràn ngập sinh cơ, cậu thích.


 "Hảo hài tử" Đường Hạo hiếm thấy hôn hôn khuôn mặt nhỏ của Đường Diễm, lỗ tai đều có chút đỏ lên, nhìn A Ngân cười rộ, ngay cả Đường Tam đều nhấp miệng cười.


 Ngày hôm sau, Đường Hạo đi tìm thôn trưởng, nói với ông chỉ đưa Đường Tam đi học, bọn họ tính toán mang theo Đường Diễm tìm danh y nhìn xem, bất quá còn muốn dùng danh ngạch Công Độc Sinh trong thôn. Thôn trưởng vô cùng mừng rỡ, không để ý phất tay, còn không phải chỉ là một cái danh ngạch Công Học Sinh thôi sao, dù Đường Tam không cần, những người khác cũng không thể dùng.


 Đường Tam biết phải làm Công Độc Sinh cũng không có ý kiến, hắn không phải chân chính tiểu hài tử, biết bọn Đường Hạo muốn rèn luyện hắn, cũng là vì ngày sau có thể càng tốt chiếu cố Đường Diễm. Hắn đã từng nghe lén phụ mẫu nói qua muốn đi tìm kẻ thù tính sổ, có khả năng sẽ không thể bận tâm hắn cùng Diễm nhi.


 Cho nên hắn phải mạnh lên, ít nhất chiếu cố tốt Diễm nhi, không kéo chân sau phụ mẫu mới được.


 Cách ngày báo danh còn ba tháng, trong ba tháng này, Đường Tam vẫn luôn đi theo Đường Hạo học tập đả thiết, trong quá trình luyện tập Loạn Phi Phong Chuy Pháp. Đường Tam cũng thành công chế tạo ám khí đầu tiên sau khi tới thế giới này, tụ tiễn.


 Trong ba tháng này hắn rốt cuộc cũng biết được Võ Hồn của phụ mẫu, quả nhiên như hắn nghĩ. Phụ thân là một cây búa giống như hắn, nhưng lớn hơn rất nhiều hơn nữa trên thân còn có thêm hoa văn màu trắng. Mà mẫu thân là một gốc Lam Ngân Thảo, so với Lam Ngân Thảo của hắn càng thêm tinh xảo quý khí, khó trách lúc ấy mẫu thân nói hắn còn chưa thức tỉnh hoàn toàn.


 Đường Diễm trừ bỏ đi theo phía sau Đường Tam nhìn hắn đả thiết, chính là đi theo Đường Hạo cùng A Ngân học tập thường thức, chữ viết cùng một ít giao tiếp cơ bản. Trong ba tháng này cũng coi như có thu hoạch, ít nhất khi nói chuyện cũng hoàn chỉnh lưu loát hơn.


 Rất nhiều đồ vật đều nhận thức được, kì thực khi ở trong rừng rậm cậu thấy không ít người cùng nhiều chuyện khác nhau, chỉ là không có người tới nói cho cậu biết, nên cậu vẫn luôn ngây thơ mờ mịt, hiện tại có Đường Hạo cùng A Ngân dạy dỗ, cậu cũng có thể đem những đồ vật trước kia mà mình thấy để đối chứng.


 Thẳng đến ba tháng sau, thôn trưởng sáng sớm đã tới Đường gia gõ cửa "Đường Hạo, A Ngân các ngươi ở nhà sao?".


 "Thôn trưởng ngài tới đón Tam nhi a", A Ngân đem người mời vào, rót một ly nước ấm cho ông, hôm nay ông mặc bộ quần áo tốt nhất, cười sáng lạng "Đúng vậy, các ngươi nếu muốn chiếu cố Tiểu Diễm, ta liền đưa Tiểu Tam đi học viện đi".


 "Vậy phiền toái ngài", A Ngân cười nói tạ, bọn họ không phải thực sự không có thời gian đưa Tam nhi đi, mà là sợ gặp phải người biết bọn họ, lúc đó mấy năm sinh hoạt trong học viện của Tam nhi ngược lại không quá thoải mái.


 "Phiền toái gì chứ", thôn trưởng cười ha hả, trong thôn rốt cuộc có một hồn sư ông vui còn không kịp, một chút cũng không chê phiền toái.


 Mà Đường Tam lúc này đang cùng Đường Diễm ở trong phòng cáo biệt, đối với Đường Tam mà nói, từ lúc hắn biết đi đã luôn chiếu cố đệ đệ, thời gian sáu năm đủ để cho Đường Tam đem đệ đệ từ nhỏ đã luôn ngủ bên cạnh mình để vào chỗ sâu nhất trong lòng, so với phụ mẫu càng trọng.


 Đệ đệ tỉnh lại hơn ba tháng, vừa nghe lời lại dính người, càng làm Đường Tam đem cậu trở thành người quan trọng nhất, ai cũng không thể thay thế.


 "Diễm nhi, ca ca mỗi năm đều chuẩn bị quà sinh nhật cho đệ, chờ đệ trở về liền đưa cho đệ", Đường Tam nắm chặt thời gian chế tạo ra một bộ tụ tiễn cột trên cánh tay Đường Diễm, một bên dạy cậu dùng như thế nào một bên nói chuyện "Diễm nhi cũng muốn nhớ rõ mang lễ vật về cho ca ca a".


 "Hảo, mang lễ vật về" Đường Diễm nháy đôi mắt gật đầu, cậu biết lễ vật là cái gì, đến lúc đó liền tìm một ít dược liệu trân quý trong rừng rậm đưa ca ca đi, cậu nhớ rõ trước kia luyện dược sư rất thích mấy loại dược liệu kì lạ quý hiếm. Hơn nữa mấy ngày trước cậu còn thấy ca ca đi vào khu rừng nhỏ tìm một ít độc thảo, đại khái cũng là thích dược liệu.


 "Diễm nhi đi nhưng ngàn vạn lần không thể quên ca ca", Đường Tam nhịn không được ôm chầm lấy Đường Diễm, cánh tay so với bạn cung lứa thì hữu lực hơn một chút ôm lấy Đường Diễm thở dài. Đường Diễm không rõ Đường Tam vì cái gì thở dài, cậu theo tâm ý gật đầu "Ta cùng phụ mẫu mỗi năm đều trở về thăm ca ca, liền sẽ không quên".


 Đường Tam ngây người một chút, liền vui vẻ hôn hôn khuôn mặt nhỏ của Đường Diễm "Nếu có thể, vậy tốt nhất".


 Đường Diễm cũng cười theo Đường Tam, hai má lúm đồng tiền làm Đường Tam nhịn không được dũi tay chọc chọc, "Về sau, không được cười với người khác" đệ đệ lớn lên đẹp như vậy, chờ lớn hơn nữa nhất định sẽ khiến không ít người mơ ước.


 "Nga" Đường Diễm nháy mắt đem lúm đồng tiền thu về, nghiêm túc gật đầu. Đường Diễm nghĩ nghĩ, vươn tay phải phóng xuất ra ngọn lửa, không chờ Đường Tam nói chuyện, tay trái đem ngọn lửa phân ra một đoá, nhẹ nhàng vỗ vào ngực Đường Tam, ngọn lửa ở trái tim Đường Tam hình thành một vòng bảo hộ.


 "Diễm nhi, đệ thế nào?" Đường Tam tỉ mĩ kiểm tra Đường Diễm, xác định một phen động tác kia của đệ đệ sẽ không tạo thành thương tổn đối với cậu, liền nghiêm khắc cảnh báo "Về sau không được làm như vậy, đó là Võ Hồn của đệ, như thế nào có thể phân cho người khác!".


 Đường Diễm phòng má, cậu cũng sẽ không dễ dàng cho người khác a, chỉ là Đường Tam hiện tại là ca ca của cậu, vẫn là tiểu sinh mệnh mềm như bông trước kia. Bằng không cậu cũng không đem Tử Hoả của mình cho ca ca đâu, cậu cũng không phải là một dị hoả tuỳ tiện như vậy a!.


 "Hảo, chúng ta đi ra ngoài đi", xem Đường Diễm xác thật sẽ không lại làm vậy sau, Đường Tam mới nắm tay Đường Diễm ra khỏi phòng.


 "Tam nhi, thôn trưởng sẽ mang con đi học viện, chúng ta hôm nay cũng mang Diễm nhi đi tìm danh y", A Ngân ôn nhu nói với Đường Tam, nghĩ nghĩ liền lấy ra một cái nhẫn lam kim sắc đeo lên cho hắn, lại phất tay đem cái nhẫn lam kim sắc kia biến thành một cái nhẫn xám xịt bình thường, nhỏ giọng nói "Đây là Hồn Khí, bên trong có không gian độc lập, không lớn nhưng là có thể cho con để không ít đồ vật quan trọng".


 Đường Tam gật đầu, Đường Hạo cũng không phải người thích nói nhiều, chỉ trầm mặc vỗ vai Đường Tam "Đi thôi".


 Đường Tam lần nữa hôn hôn khuôn mặt nhỏ của Đường Diễm, mới đi theo thôn trưởng rời đi Thánh Hồn Thôn, đi nặc đinh Nặc Đinh học viện báo danh.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play