Nghiêm khắc mà nói kỳ thật Đường Diễm cũng không phải nhân loại, đương nhiên cũng không phải là hồn thú hoá hình, mà là ngọn lửa biến thành. Cho dù bề ngoài nhìn yếu đuối mong manh, nhưng cường độ thân thể hay là kinh mạch cứng cỏi đều vượt qua tưởng tượng của Đường Hạo.
Bởi vì thân thể Đường Diễm hoàn toàn có thể bắt đầu tu luyện Hạo Thiên Chuỳ, Đường Hạo không thể không đem kế hoạch huấn luyện lúc trước lần nữa cải biến. Bất quá ngày đầu tiên, Đường Diễm vẫn muốn đi theo A Ngân học tập phương pháp tu luyện cùng đặc tính của Lam Ngân Hoàng.
A Ngân cũng không nói gì thêm, mang theo Đường Diễm ngồi xuống bên trong một mảnh Lam Ngân Thảo, tất cả Lam Ngân Thảo đều hơi hơi đong đưa hướng về phía hai người, Lam Ngân Thảo đã có linh trí thì càng truyền đạt ra cảm xúc vui vẻ.
A Ngân nhẹ nhàng vuốt ve này đó Lam Ngân Thảo, nhìn tiểu nhi tử ngây thơ của mình, cười nói "Diễm nhi, con kế thừa huyết mạch của ta, đối với Lam Ngân Thảo mà nói cũng được xem như một nữa Lam Ngân Hoàng. Bây giờ, nhắm mắt lại, đừng suy nghĩ gì cả, chỉ cần hảo hảo cảm thụ Lam Ngân Thảo bên cạnh con, con có thể cảm nhận được hết thảy của chúng".
Đường Diễm đối với nồng đậm sinh mệnh lực Lam Ngân Hoàng rất có hảo cảm, cậu nghe lời nhắm mắt lại, cái gì cũng đều không nghĩ. Không bao lâu, cậu phảng phất có thể cảm giác một cổ lực lượng tương tự Sinh Linh Chi Diễm, loại sinh mệnh đơn thuần này so với Sinh Linh Chi Diễm càng nhiều hơn một loại cứng cỏi. Đường Diễm mơ màng nhớ lại, à cậu nhớ ra rồi, loại cảm giác này là cỏ, cỏ cứng cỏi đại biểu cho ngoan cường không thôi.
Dần dần Đường Diễm phảng phất nghe được một ít thanh âm, những thanh âm đó đều mang theo vui sướng cùng tôn kính.
Ở bên ngoài A Ngân cong cong mắt, đem Võ Hồn thả ra, bảo hộ bên người Đường Diễm, nguyên bản liền đối với Lam Ngan Thảo thân cận, Đường Diễm cũng bất giác thả Lam Hạo Chuỳ ra. Hoa văn trên thân Lam Hạo Chuỳ bắt đầu chậm rãi nhấp nháy, dần dần phóng ra hơi thở nhàn nhạt của Lam Ngân Hoàng bao trùm toàn bộ Lam Ngân Thảo, mà những Lam Ngân Thảo cảm nhận được hơi thở của Lam Ngân Hoàng trên người Đường Diễm, càng tận lực phóng ra những điểm sáng màu lam nhạt, mà những điểm sáng đó dần dần dung nhập vào Lam Hạo Chuỳ, tạo thành một vòng tuần hoàn.
Cái này ngay cả A Ngân đều ngây người, theo lý mà nói Đường Diễm chỉ có một nữa huyết mạch Lam Ngân Hoàng, cho dù có nàng ở, cũng không nhanh như vậy đã có thể giao lưu cùng Lam Ngân Thảo, càng đừng nói đến việc có thể nắm bắt mấu chốt trong phương thức tu luyện Lam Ngân Hoàng.
Giây lát A Ngân liền thu lại sắc mặt kinh ngạc, mặc kệ như thế nào, đối với Diễm nhi đây là chuyện tốt, hà tất truy cứu.
Bởi vì Đường Diễm đã nắm được phương thức tu luyện Lam Ngân Hoàng, còn một ít việc nhỏ không đáng kể nàng cũng không vội, cứ để Đường Diễm bảo trì trạng thái như bây giờ, những chuyện khác có thể từ từ tìm hiểu.
Đường Diễm vì phương thức tu luyện thoải mái mà có chút trầm mê, cậu quá thích cảm giác sinh mệnh dạt dào này, giống như bản thể của cậu vậy, làm cậu yêu thích không thôi.
Bất quá ngày hôm sau, Đường Diễm tạm thời không thể tiếp tục phương thức tu luyện làm người ta trầm mê đó nữa. Cậu vốn là Tiên Thiên Mãn Hồn Lực, nên Đường Hạo mang cậu rời sơn cốc, chuẩn bị dẫn cậu đi săn Hồn Hoàn đầu tiên.
"Diễm nhi không muốn đi theo phụ thân sao?" Đường Hạo nhìn Đường Diễm không vui bĩu môi, không nhịn được trêu ghẹo cậu.
Đường Diễm lắc đầu lại gật đầu, làm Đường Hạo thiếu chút nữa cười rộ lên. Đường Diễm đi theo bên người Đường Hạo, nhìn một ít Thực Hủ Kiến nho nhỏ bò dưới chân nói "Con là không muốn ra ngoài, cũng không phải tại phụ thân".
Đường Hạo hơi sửng sốt, tiện đà cười rộ lên. Đường Tam từ nhỏ đã vô cùng hiểu chuyện, cho dù đồng dạng kính yêu hắn cái này phụ thân, cũng chưa bao giờ giống như tiểu nhi tử trước mặt đối với hắn làm nũng.
"Hảo, chúng ta hiện tại liền tìm một cái hồn hoàn thích hợp với ngươi", Đường Hạo đem Võ Hồn của mình phóng ra, chỉ vào một cái Hồn Hoàn màu vàng cho Đường Diễm xem "Hồn Hoàn thứ nhất cần trăm năm trở lên, tốt nhất là 400".
Đường Diễm đã sớm tò mò mấy cái vòng tròn sẽ xuất hiện khi phóng xuất Võ Hồn này lâu rồi, bất quá lúc A Ngân cùng Đường Hạo phóng xuất Võ Hồn cậu không có cẩn thận nhìn kĩ. Đường Diễm mở to mắt, ngẩng đầu nhìn Đường Hạo, âm thanh thanh thuý hỏi "Con có thể sờ sao?".
Đường Hạo cười nhẹ một tiếng, gật đầu "Đương nhiên có thể".
Được cho phép, Đường Diễm vươn bàn tay trắng nõn, hướng Hồn Hoàn màu vàng sờ sờ. Tuy rằng chỉ là trăm năm Hồn Hoàn, nhưng theo Đường Hạo trở thành Phong Hào Đấu la, nó cũng ẩn chứa một sức mạnh rất lớn.
"Năng lượng tụ hợp thể, còn có một chút cảm giác giống như linh hồn sau khi mất đi", sờ xong Hồn Hoàn thứ nhất, Đường Diễm lại dũi tay hướng Hồn Hoàn thứ hai sờ sờ, năng lượng ẩn chứa trong Hồn Hoàn thứ hai hiển nhiên so với cái thứ nhất còn muốn nhiều.
Đường Hạo có chút kinh ngạc, tiểu nhi tử cảm giác không có sai, Hồn Hoàn kì thật chính là khi hồn thú chết năng lượng toàn thân sẽ tụ lại thành một vòng năng lượng.
"Phụ thân, vì cái gì nhất định phải săn bắt Hồn Hoàn?" Đường Diễm không quá minh bạch, nếu Hồn Hoàn là năng lượng tụ thành từ cơ thể, chẳng phải chỉ cần tự tu luyện là được sao. Cậu tựa hồ nhớ khi mình vừa mở ra linh trí nhìn đến nhân loại khi tu luyện đấu khí cũng không cần dùng Hồn Hoàn a, khi tiến giai đều dùng năng lượng trong cơ thể.
Đường Hạo tán thưởng nhìn Đường Diễm, vấn đề này rất nhiều người không nghĩ tới, bởi vì bọn họ xem đây là một loại phương thức tu luyện cố định, đến nỗi vì cái gì, bọn họ cũng lười nghĩ.
"Diễm nhi, ngươi cảm thấy Hồn Hoàn là cái gì?" Đường Hạo mang Đường Diễm đến khu vực cây cối rậm rạp, một bên chú ý hoàn cảnh xung quanh một bên hỏi.
Đường Diễm nhăn nhăn cái mũi, lông mày nhỏ cũng nhíu lại. Cậu nhớ rõ phụ thân cùng ca ca giảng qua cần thiết phải có Hồn Hoàn mới có thể tiếp tục tu luyện Võ Hồn, nhưng tại sao lại phải cần Hồn Hoàn?.
"Bởi vì nó là chìa khoá sao? Chìa khoá để tiến vào trình tự tiếp theo?" Đường Diễm nhớ khi mình còn phiêu đãng ngoài kia, gặp rất nhiều nhân loại cùng sự việc, bọn họ đều sẽ nghĩ mọi cách để tăng tiến hồn lực, sau đó đi săn Hồn Hoàn, rồi lại tiếp tục tu luyện. Đường Diễm tuy rằng không quá minh bạch tác dụng của Hồn Hoàn là gì, nhưng trở nên mạnh hơn là bản năng của mỗi loài, cậu cũng không ngoại lệ.
"Không tồi, tác dụng quan trọng nhất của Hồn Hoàn chính là làm một cái chìa khoá giúp nhân loại thăng cấp Võ Hồn" Đường Hạo tán đồng gật đầu, tiếp tục nói "Đương nhiên, Hồn Hoàn không phải chỉ là chìa khoá, còn cần người tu luyện tự mình đi cảm nhận, học tập".
Đường Diễm ngây thơ gật đầu, theo Đường Hạo tiếp tục tìm Hồn Hoàn phù hợp với mình. Đường Diễm bây giờ chủ yếu là tu luyện Lam Hạo Chuỳ, mà Lam Hạo Chuỳ là biến dị từ Hạo Thiên Chuỳ. Nên Đường Hạo tính toán tìm cho Đường Diễm một Hồn Hoàn tăng cường Lực lượng cho Lam Hạo Chuỳ, mà Liệt Địa Hùng là hồn thú phù hợp nhất trong dự đoán của hắn.
"Diễm nhi, chốc lát ta sẽ ở bên cạnh nhìn ngươi, ngươi yêu cầu chính mình trải nghiệm quá trình săn bắt Hồn Hoàn, còn có không được dùng đến ngọn lửa" Đường Hạo nhìn trăm năm Liệt Địa Hùng cách đó không xa, nhẹ giọng dặn dò Đường Diễm.
Đường Diễm gật đầu, theo Đường Hạo nhìn con Liệt Địa Hùng kia.
Da lông toàn thân Liệt Địa Hùng đều là màu nâu, nhưng giữa trán lại có mấy sợi lông màu đen. Liệt Địa Hùng chính là căn cứ vào sợi lông đen này để xác định niên hạ của chúng, mỗi một sợi là một trăm năm, chờ Liệt Địa Hùng trở thành ngàn năm hồn thú, chín sợi lông đen sẽ trở thành màu trắng, lúc sau cứ mỗi một ngàn năm sẽ mất đi một sợi lông trắng, thẳng đến khi trở thành vạn năm hồn thú, sợi lông sẽ biến thành kim sắc, rồi cứ thế mỗi lần tăng cấp lại mọc thêm một sợi, như một vòng tuần hoàn lập đi lập lại.
Con Liệt Địa Hùng này giữa trán có 4 sợi lông màu đen, chứng minh nó là hồn thú 400 năm, vừa lúc có thể làm Hồn Hoàn thứ nhất cho Đường Diễm.
Đường Diễm nhìn Đường Hạo, liền thu liễm hơi thở, dựa vào cây cối che chắn nhanh chóng tiếp cận Liệt Địa Hùng. Liệt Địa Hùng trừ bỏ sức mạnh, nổi tiếng nhất chính là lực phòng ngự kinh người của nó, cho nên đối với Đường Diễm mà nói, nếu không dùng năng lượng bản thể, mà chỉ dựa vào lực lượng để thắng thì có chút khó khăn. Đường Diễm tuy rằng đối với thế sự vô cùng ngây thơ, nhưng đối với chiến đấu cho dù cậu là dị hoả không am hiểu mảng này, thì cũng có sẵn thiên phú từ khi sinh ra.
Sau khi đã đến gần Liệt Địa Hùng, Đường Diễm liền thả chậm bước chân. Cậu cẩn thận quan sát tình huống xung quanh. Liệt Địa Hùng ở khu vực có rất nhiều cây cối, không thích hợp chiến đấu trong phạm vi lớn, nhưng nếu dựa vào cây cối để che dấu khí tức thì đánh lén vẫn là có thể. Đường Diễm chớp mắt, nhìn Liệt Địa Hùng vì cảm giác được không khí không đúng mà đứng lên, liền không hề do dự, cầm Lam Hạo Chuỳ ngay lập tức hướng cổ của Liệt Địa Hùng đập xuống.
Tuy rằng Đường Diễm cảm thấy Lam Hạo Chuỳ không nặng lắm, nhưng Lam Hạo Chuỳ là biến dị Võ Hồn của Hạo Thiên Chuỳ, lại còn biến dị theo hướng tốt, trọng lượng chỉ có hơn chứ không kém, cộng thêm tốc độ tấn công, nếu thực sự nện xuống cổ Liệt Địa Hùng, vậy nó cũng liền xong rồi.
Liệt Địa Hùng tuy không nhanh nhẹn, nhưng da dày thịt béo lực phòng ngự lại kinh người, cảm giác được không thích hợp liền lập tức lấy một cánh tay bảo hộ ở gáy, tay khác thì đánh về phía Đường Diễm.
Đường Diễm thấy một kích không thành, nhanh chóng lui về sau, né tránh công kích của Liệt Địa Hùng. Nó hướng lên trời gào lên một tiếng, đối với thằng nhóc can đảm dám khiêu khích nó, cho dù từ người thằng nhóc này cảm giác được một cổ quen thuộc hơi thở, cũng vẫn bạo nộ đem móng vuốt đấm về phía mặt đất.
Đường Diễm nhăn mày lại, nhanh chóng nhảy lên, ngay sau đó toàn bộ mặt đất bắt đầu kịch liệt rung chuyển, theo mặt đất rung chuyển một cổ lực hút trầm trọng từ phía dưới truyền đến. Đường Diễm giật giật cẳng chân nhỏ mảnh khảnh, Lam Hạo Chuỳ trên tay một lần nữa hướng Liệt Địa Hùng thô bạo đập qua. Đường Diễm tuy rằng trời sinh có thiên phú chiến đấu, không cần học tập cũng biết được chổ nào là điểm chí mạng của địch nhân nên xuống tay thế nào, cũng biết như thế nào tránh né, nhưng lại không có bất luận cái gì gọi là kỹ xảo chiến đấu, chỉ biết cầm búa đập đập đập!.
Cách đó không xa Đường Hạo toét miệng, nhìn bộ dạng xinh đẹp tinh xảo của tiểu nhi tử cùng với phong cách chiến đấu hung hãn thế kia, thiếu chút nữa cười ra tới. Một hài tử vừa tỉnh dậy đã có thể làm được tới mức này đã không tồi, hắn đều làm tốt chuẩn bị nếu tiểu nhi tử một kích không thành hắn sẽ ra tay cứu giúp, kết quả tiểu nhi tử hiển nhiên không cần hắn hổ trợ.
"Diễm nhi quả nhiên là không bình thường" Đường Hạo trong lòng thầm than một tiếng, hắn cùng Tam muội đã sớm đoán được tiểu nhi tử cùng những hài tử bình thường không giống nhau, nếu không cũng không vừa mới sinh ra có thể cứu sống Tam muội đã hiến tế trở về. Nhìn Đường Diễm cầm Lao Hạo Chuỳ chấp nhất lại thô bạo mà đập Liệt Địa Hùng, Đường Hạo chỉ có thể yên lặng đem tâm tư áp xuống, dù sao hắn còn có một đại nhi tử vừa nghe lời lại hiểu chuyện cũng nhìn không giống những hài tử khác, thôi thì cứ xem như hắn có được hai đứa con thiên phú dị bẩm đi.
Nếu là hài tử mà Tam muội sinh ra, thì chính là con hắn, mặc kệ hai đứa nó cỡ nào không giống người thường!.
Trong lúc Đường Hạo thất thần, Đường Diễm rốt cuộc cầm Lam Hạo Chuỳ có trọng lượng kinh người đập lên đầu Liệt Địa Hùng, nó ôm đầu " ngao ngao" kêu to, ánh mắt nhìn Đường Diễm càng dữ tợn.
Bất quá Đường Diễm nào thèm để ý, ngược lại xách theo Lam Hạo Chuỳ của mình lần nữa đập Liệt Địa Hùng. Liệt Địa Hùng khóc không thành tiếng bị một tiểu hài tử mặt búng ra sữa dùng Tiểu Chuỳ Tử hai lần.....đập cho chết tươi!.