(Trường sinh + không hệ thống + phi sảng văn + giả tưởng + tiết tấu chậm)
(Chủ yếu là du hành thiên hạ, chứng kiến biến thiên sau khi linh khí cạn kiệt.)
Ngươi từng thấy thời đại linh khí dồi dào, vạn tộc quật khởi, thiên kiêu như sao trên trời, lấp lánh khắp cửu thiên thập địa.
Nhưng... ngươi đã từng trải qua thời linh khí cạn kiệt, vạn pháp suy tàn, đại đạo ngã xuống chưa?
Ngươi đã từng tận mắt chứng kiến một Tiên Triều hùng mạnh từng bước hóa phàm chưa?
Đã từng thấy vô số tông môn giải thể, khắp thiên hạ tu sĩ đóng cửa tĩnh tu, giữ chặt chút linh khí mong manh còn sót lại?
Kẻ thấp hèn dám cùng Thiên Tử đổi lấy thọ nguyên.
Tu sĩ khốn khổ mòn mỏi tìm lối cải cách.
Thiên kiêu năm xưa lạc bước hồng trần, từng bước lụi tàn.
Người mang trọng bệnh, sống chẳng được, chết cũng không xong.
Bách gia tranh minh, nhập ma, Trường Sinh bệnh, Khuyên Tử giáo…
Đối với tu sĩ thiên hạ mà nói, thời đại linh khí cạn kiệt là một kỷ nguyên tàn khốc.
Trong kỷ nguyên đó, linh khí chính là sinh mệnh.
Có kẻ cười lớn ngạo nghễ, có kẻ sống lén lút qua ngày, có kẻ bản chất lộ rõ, chẳng còn gì che giấu.
Lý Trường Tiếu – thiên phú tu hành chẳng đáng kể, nhưng lại sở hữu thể chất Đại Mộng Trường Sinh Thể.
Hắn có thể thao túng mộng cảnh, gieo mầm giấc mộng... Chỉ cần ngủ thôi, thọ nguyên sẽ chậm rãi tăng lên.
Trong cơ thể hắn còn tồn tại một không gian mộng cảnh riêng, tự sinh ra linh khí!
Hắn chính là người đặc biệt nhất trong kỷ nguyên này.
Là người duy nhất không cần lo lắng về tuổi thọ, lại vẫn có thể thong thả tu luyện giữa thời linh khí cạn khô.
Ba trăm năm sau linh khí suy tàn, hắn bước vào hồng trần, đoạn tuyệt ân oán, ung dung nhìn mây nổi mây tan.
Hắn tận mắt chứng kiến Vô Tận Tiên Triều sụp đổ, Bất Hủ Thánh Địa diệt vong, thương hải hóa tang điền, tang điền lại trở thành thương hải.
Hắn là truyền đạo giả, là khách trường sinh, là kẻ đại ác…