Lưu Tiểu Trụ liên tục bò lùi ra sau mấy bước, cố giữ khoảng cách với cô gái hung dữ này. Đúng là xinh thì có xinh thật, nhưng hung dữ quá đáng, ra tay thì ác độc, mẹ kiếp, biết thế này thì hắn đã không dám nhắm vào cô ta rồi.
Cái bọc đúng là do Khương Hồng Vũ đưa cho hắn, nhưng giữa chừng đã bị người khác động tay vào rồi, lời của Cố Thanh Xuyên vẫn còn vang vang trong đầu, hắn dĩ nhiên không dám khai ra Cố Thanh Xuyên: “Tiểu Khương Từ, cô xem rồi thì trả lại tôi đi mà...”
Khương Từ giẫm lên xương chân hắn, ngăn không cho hắn bỏ chạy. Cô mở bọc ra, vừa nhìn thấy bên trong thì sững người.
Cô tưởng trong đó là đồ mình bị mất, nhưng chẳng có món nào là của cô cả. Trong đó có một chiếc hoa tai — cô nhận ra, là của Khương Hồng Vũ.
Khương Hồng Vũ tuyệt đối không ngu đến mức bỏ đồ của mình vào đây. Vậy là ai đánh tráo?
Cô ngồi xổm xuống, chậm rãi hỏi: “Trước khi tôi đến tìm, còn ai đã đến tìm anh?”
“Chỉ có Khương Hồng Vũ thôi mà.” Lưu Tiểu Trụ sợ bị đánh, cầu xin: “Tiểu Khương Từ, tôi sai rồi, Khương Hồng Vũ cho tôi hai trăm đồng, cái bọc này không phải đồ của cô đúng không? Tôi thật sự không biết gì cả, hay là cô cầm luôn đi?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT