Là hắn!

Chung Ý nhớ tới dáng vẻ phụ thân hết sức dè dặt trước mặt hắn, còn cả ám vệ thần không biết quỷ không hay kia nữa.

Hắn… hắn cư nhiên lại là Hoàng đế?

Trong lòng nàng vẫn đang hoảng loạn, thì bên cạnh, Tô Ngọc Xu nghiêng người, nhẹ giọng nói: “Ngươi nhìn hai người bên kia xem, phải chăng đang len lén nhìn bệ hạ?”

Nàng theo bản năng ngước mắt nhìn, hai cô nương ngồi phía trước đúng là hai người chiều nay vừa đánh giá vóc dáng nàng.

Lúc này, cả hai ghé sát đầu thì thầm, ánh mắt Quận chúa áo hồng thỉnh thoảng lại hướng về phía cao tọa, chiếc khăn lụa cũng không giấu nổi nét ngượng ngùng, tò mò trên mặt.

Nàng thuận theo ánh mắt các nàng nhìn qua.

Vị đế vương trẻ tuổi dường như không hứng thú lắm với vũ cơ đang trình diễn, chỉ rũ mắt, chậm rãi uống rượu.

Long bào khắc họa rõ dáng người cao lớn, cả thân ảnh chìm trong ánh nến chập chờn, thanh quý, cao xa không thể với tới.

Tô Ngọc Xu cười trêu chọc: “Nhìn dáng vẻ các nàng thế kia, chúng ta so với các nàng còn chưa tính là to gan đâu. Ngươi vẫn luôn ở nhà, chắc chưa biết, vị Quận chúa này cùng Triệu Trường Quân kia, hiện giờ đều là nhân vật nổi tiếng trong kinh thành đó.”

Chung Ý hơi nghi hoặc, thu lại ánh mắt, thấp giọng hỏi: “Vì sao nói như vậy?”

Tô Ngọc Xu khẽ cong môi, ngữ khí đầy hàm ý: “Một người là kim chi ngọc diệp hoàng tộc, người kia là nữ nhi nhà huân quý mấy đời. Trường Hoa Quận chúa là đường muội của bệ hạ, nghe nói bệ hạ từ nhỏ đã cực kỳ chiếu cố nàng. Còn Triệu Trường Quân… tuy ta không ưa nàng lắm, nhưng khắp kinh thành ai chẳng biết Triệu Quốc công có ý muốn đưa nàng vào cung.”

Trong lòng Chung Ý bất giác trầm xuống, cảm giác ngực hơi khó thở, có chút không thoải mái.

Nàng vô thức lại nhìn về phía hắn.

Nam nhân ấy, có lẽ vì hoàn cảnh cung yến trang trọng, không còn nét ôn hòa như lần gặp trước. Thần sắc hắn lạnh nhạt, ngón tay thon dài nâng chén rượu, tựa như tất cả mọi thứ quanh mình đều chẳng liên quan.

Nhưng nàng lại cảm thấy, chỉ cần ánh mắt nàng vừa chạm đến hắn, cả trái tim liền như mất khống chế, nhẹ bẫng phiêu đãng giữa không trung, đập loạn xạ.

“Ý nhi, sao mặt ngươi đỏ vậy?”

Tô Ngọc Xu đột nhiên nhận ra khác thường, lập tức cười lộ ra hàm răng trắng tinh.

Chung Ý giật mình hoàn hồn, vội vàng cúi đầu, giọng nói ngập ngừng: “Tỷ tỷ chớ nói bậy.”

Thấy nàng xấu hổ, Tô Ngọc Xu càng cười thêm vui vẻ.

Chung Ý không tiện đáp lời, vội giả vờ khát nước, bưng chén rượu uống mấy ngụm, cố dùng vị lạnh ngọt của rượu để áp xuống cảm xúc rối loạn khó hiểu kia.

Nhưng bên tai, tiếng nói cười của yến hội vẫn rộn ràng, những lời trêu ghẹo của Tô Ngọc Xu vẫn không ngừng vang lên, nàng nhất thời thất thần, lại lần nữa lặng lẽ ngước mắt nhìn sang.

Chính là ánh mắt đó…

Ánh nhìn của nàng lần này lại bất ngờ rơi trúng đôi mắt đen sâu thẳm kia.

—— Dường như hắn đã nhìn nàng thật lâu.

Bốn mắt chạm nhau, hắn chợt cong nhẹ khóe môi, một nụ cười như băng tuyết tan chảy, khiến cả trời đất trong nháy mắt bừng ấm, cái lạnh lẽo lập tức tiêu tán.

Hắn vẫn nhớ rõ nàng.

Trong đầu Chung Ý “oanh” một tiếng nổ vang, phút chốc trống rỗng, đầu ngón tay siết chặt, hô hấp cũng vô thức ngưng lại.

Nàng gần như kinh hoảng mà cụp vội mi mắt, lông mi run rẩy dữ dội, tựa hồ bị thứ gì đó thiêu đốt.

Chén rượu trong lòng bàn tay sớm bị nàng siết đến nóng lên. Nàng cố ép bản thân trấn định, ngửa đầu uống cạn sạch phần rượu còn lại.

Rượu mát lành mang theo hương hoa dịu nhẹ, vốn không say lòng người, nhưng một ngụm trôi xuống, lại càng như tưới thêm dầu vào ngọn lửa đang âm ỉ trong tim nàng.

Phía kia, Vệ Chiêu vẫn không chịu buông tha, chỉ chậm rãi thu lại ánh mắt, nét cười nơi khóe môi dần biến mất, thần sắc lần nữa trở về vẻ lạnh nhạt vốn có.

Bên cạnh, thái giám tổng quản Hàn Ngọc Đường đã sớm đem hết thảy tình cảnh vừa rồi thu vào đáy mắt.

Hắn biết rõ hôm nay nàng sẽ dự yến, bệ hạ vốn chẳng hề để tâm nửa buổi yến hội vừa qua, ánh mắt cứ hướng về phía kia không biết bao nhiêu lần rồi.

Hàn công công lặng lẽ liếc về phía thân ảnh nhu nhược đang ngồi ngay ngắn, nhìn thấy Chung Ý cầm chén rượu, ngón tay run rẩy trắng bệch.

Hắn thoáng tính toán, không động thanh sắc tới gần thiên tử, khẽ nói: “Bệ hạ, nô tài thấy Chung tiểu thư hình như không quen với trường hợp này lắm, chén rượu lưu ly kia… đều sắp bị nàng bóp méo rồi.”

Đuôi lông mày Vệ Chiêu khẽ động một chút, ngữ khí lạnh nhạt: “Thì sao?”

Hàn Ngọc Đường lập tức nở nụ cười lấy lòng, thấp giọng càng thêm gần: “Nô tài sợ Chung tiểu thư căng thẳng, nếu thật xảy ra chút sơ suất… ảnh hưởng tâm tình bệ hạ, vậy thật quá đáng tiếc rồi.”

Vệ Chiêu nâng chén rượu, hờ hững nhấp một ngụm nhỏ.

Thấy hắn không cự tuyệt, Hàn Ngọc Đường liền vui vẻ lui ra, thong thả bước đến bên một cung nữ áo xanh, thấp giọng phân phó vài câu bên tai nàng.

Vệ Chiêu nhẹ nhàng ngước mi mắt, lần nữa đưa ánh mắt dừng trên người nàng, chăm chú nhìn sắc mặt nàng ửng đỏ, ngón tay run run đến trắng bệch.

Hừ, bệ hạ cũng chỉ ngoài mặt lạnh như băng mà thôi.

E là Chung tiểu thư vẫn chưa biết, tối nay ở Bách Hoa yến này, tất cả hoa trong vườn, dù có mỹ lệ ra sao, cũng chẳng thể sánh bằng nét rung động lòng người nơi đầu ngón tay run rẩy kia của nàng.

Hiện tại, tâm tư bệ hạ đã sớm bay đi đâu mất rồi!

Bên kia.

Không ngờ rượu hoa hồng quả vải vừa mới nếm thử này, hương vị tựa như rượu trái cây, tác dụng tuy chậm nhưng lại cực kỳ mạnh.

Yến hội mới diễn ra chưa được một nửa, Chung Ý đã cảm thấy đầu óc có chút choáng váng, ngực phiền muộn khó chịu, gương mặt cũng không chịu khống chế mà ửng hồng lên.

Nàng yên lặng ngồi, không dám tùy tiện cử động.

Bên cạnh, Tô Ngọc Xu còn đang nhỏ giọng cùng người khác trêu ghẹo, nàng lại chỉ cảm thấy thanh âm bên tai càng lúc càng xa, xung quanh ồn ào náo nhiệt tựa như bị một tầng sương mỏng ngăn cách.

Nàng buông chén rượu, chiếc chén lưu ly nhẹ nhàng chạm vào mặt bàn, phát ra một tiếng giòn vang rất khẽ, lại bị tiếng huyên náo chung quanh át đi.

Ngón tay nhẹ nhàng chống lên bàn, nàng cố gắng bình ổn ý thức đang dần hỗn loạn, đầu ngón tay chạm vào mặt bàn lạnh lẽo, trong lòng cảm giác nóng bức như được áp chế phần nào.

Trong cơn hơi say, ánh mắt nàng lướt qua từng bóng người di chuyển, tiếng ồn ào tựa như thủy triều dần rút khỏi tai nàng, chỉ lưu lại chút men say lặng lẽ leo lên cổ.

Chung phu nhân phát hiện sắc mặt nàng không ổn, thấp giọng hỏi han: “Con choáng váng à? Rượu này mạnh lắm, thân thể con vẫn chưa hoàn toàn khỏe lại đâu.”

Nàng lắc đầu, giọng nói mềm nhẹ khàn khàn: “Không sao đâu, mẫu thân, chỉ là hơi nóng một chút.”

Đúng lúc này, một cung nữ mặc áo lục bưng bình rượu tiến lại gần, thần sắc cung kính, giống như muốn châm thêm rượu.

Chung Ý vừa định đưa tay ngăn lại, cung nữ kia bất chợt trượt chân, bình rượu nghiêng đi, rượu thơm xôn xao đổ ra, bắn ướt hết cả tay áo nàng, hương thơm nồng nàn xộc vào mũi.

Chung Ý ngẩn người, hai mắt mở to.

Men say khiến đại não nàng phản ứng trì độn, một lát sau mới cúi đầu nhìn ống tay áo bị ướt đẫm, rượu theo tay áo nhỏ giọt xuống, loang trên lớp váy áo màu nhạt một vệt thẫm màu, vô cùng rõ ràng.

“Chung tiểu thư, nô tỳ không cố ý!” Cung nữ kia lập tức quỳ rạp xuống đất, hoảng hốt thất thố.

Chung phu nhân khẽ nhíu mày, ngại hoàn cảnh không tiện trách mắng, chỉ nhắc cung nữ cẩn thận hơn.

Chung Ý đứng lên, nhưng vì men say, thân mình nhẹ nhàng lảo đảo, eo thon tựa như cành liễu non đầu xuân, gặp chút gió nhẹ cũng có thể gãy lìa.

“Mau đứng dậy đi, ngươi dẫn ta đi thay xiêm y.”

Nàng quay đầu nói với Chung phu nhân: “Mẫu thân, vừa hay con ra ngoài hít thở một chút.”

Cung nữ vội vàng đứng lên, đỡ lấy cánh tay nàng, dìu nàng ra ngoài về phía Bách Hoa Đài.

Tiếng nhạc đàn sáo cùng ánh đèn rực rỡ của bữa tiệc dần xa phía sau, Chung Ý được cung nữ cẩn thận nâng đỡ, men theo con đường nhỏ hướng về phía thiên điện bên cạnh Ngự Hoa Viên.

Gió đêm thổi tới, mang theo một mùi hoa ngọt ngào thanh thoát mà quen thuộc.

Bước chân nàng vô thức chậm lại, ngẩng đầu nhìn hàng cây hoa bên tường cao. Ánh trăng buông xuống, bóng cây lay động, cành lá xào xạc trong gió.

Chung Ý đứng yên một lát, trong lòng dâng lên một cảm xúc không thể gọi tên.

“Tiểu thư mệt sao?” Tỳ nữ thấy nàng dừng lại, nhẹ giọng hỏi.

Chung Ý lắc đầu, ánh mắt có chút ngẩn ngơ: “Mùi hoa này… dường như ta từng ngửi thấy ở đâu rồi.”

Lời vừa ra khỏi miệng, nàng lại tự phủ định, khẽ cười một tiếng: “Chắc là ảo giác thôi.”

Tỳ nữ dịu dàng giải thích: “Đây là danh hoa Tây Vực, gọi là say phù dung. Bệ hạ rất thích, đặc biệt sai người từ Đông Cung dời sang trồng ở đây. Cách nơi này không xa chính là Chính Nguyên Điện, bệ hạ thường dẫn ngoại thần tới thưởng lãm.”

Tỳ nữ nghĩ nàng men say còn chưa tỉnh hẳn, liền dìu nàng tiếp tục tiến về phía trước.

Chung Ý vừa đi vừa cảm thấy sâu trong trí óc có một đoạn hình ảnh mơ hồ thoáng hiện qua, như sao băng vụt sáng, muốn nắm bắt lại không thể, chỉ khiến trong lòng dậy lên từng đợt gợn sóng.

Thiên điện đã ở ngay phía trước, cung nhân bên trong sớm chuẩn bị sẵn một bộ xiêm y sạch sẽ. Các thị tỳ hầu hạ nàng thay áo, động tác thuần thục nhanh chóng, lại mang tới một chậu nước ấm, nhẹ nhàng dùng khăn ướt lau đi mồ hôi trên mặt và cổ nàng.

Cảm giác ẩm ướt cùng dính dớp của rượu rốt cuộc tan đi, nhưng không biết vì sao, thân thể nhẹ nhàng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, mí mắt ngược lại ngày càng nặng nề, cơn buồn ngủ lặng lẽ kéo tới.

“Tiểu thư, chi bằng nghỉ tạm ở đây một lát, nô tỳ đi báo với Chung phu nhân một tiếng.”

Không nghe thấy trả lời, cung nữ cúi đầu nhìn, mới phát hiện nữ lang vừa rồi còn ngoan ngoãn ngồi yên cho các nàng lau mặt đã nhẹ nhàng nhắm hai mắt, hàng mi dài đen nhánh phủ bóng xuống gò má trắng nõn, tựa lên bàn ngủ thiếp đi.

Mấy cung nữ yên lặng trao đổi ánh mắt, dập tắt lò huân hương bên cạnh, không đánh thức nàng, khẽ khàng lui ra, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Chẳng bao lâu sau, cửa phòng một lần nữa được đẩy ra.

Ánh trăng xuyên qua cửa, chiếu lên bóng dáng một người cao lớn, lẳng lặng đứng yên, không chút động tĩnh.

Hắn đứng đó thật lâu, như sợ quấy nhiễu giấc ngủ của nàng, lại như đang cố gắng ép mình bình tĩnh trở lại. Lòng bàn tay từ từ siết chặt, tới mức khớp xương trắng bệch, cuối cùng mới bước ra bước đầu tiên.

Bước chân hắn rất nhẹ, gần như không tiếng động, chậm rãi từng bước tới gần.

Vệ Chiêu dừng lại bên cạnh nàng, cúi mắt nhìn, ánh mắt như muốn đem nàng hoàn toàn khắc sâu vào tận xương tủy.

Hắn nhớ nàng, nhớ đến phát điên, đêm ngày không ngủ được; nhưng lại sợ gặp nàng, sợ nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng ghét bỏ, sợ nàng lại nói ra những lời khiến tim hắn đau buốt.

Lần trước hắn rốt cuộc không kìm được, viện cớ tới Chung phủ.

Rõ ràng ngày ấy hắn tự nhủ chỉ là đi xem nàng sống có tốt không, ăn uống thế nào, nhưng vận mệnh lại trêu ngươi, để hắn thực sự nhìn thấy nàng.

Gần đến mức hơi thở nàng như phả vào mặt, ánh mắt lấp lánh, thanh âm mềm mại như vô số lần trong giấc mộng.

Nhưng nàng đã hoàn toàn quên hắn.

Coi hắn như người xa lạ, cảnh giác nhìn chằm chằm.

Hắn suýt nữa không giữ nổi bình tĩnh.

Vất vả lắm mới khắc chế được bản thân, giả vờ lùi bước, lấy cớ giúp nàng tìm diều, nàng liền mau chóng an tâm.

Nhưng rồi nàng lại quay sang mỉm cười với thị vệ bên cạnh; nụ cười kia lọt vào mắt hắn, tựa như dao nhỏ cứa vào tim.

Hắn bị ghen tuông giày vò, suýt nữa thất thố, lộ ra sơ hở, may mà nàng không phát hiện ra.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play