Lần đó chỉ thoáng nhìn, nàng liền xoay người rời đi thật xa.
Mà hiện tại—
Nàng đang nằm ngủ ngay nơi đây, cách hắn chẳng qua vài bước chân.
Nàng đang ở trước mắt hắn—
Nằm gối lên cánh tay trên án thư, đầu hơi nghiêng nghiêng, một lọn tóc đen nhẹ rơi xuống bên má, cánh tay mảnh khảnh đè lên một vùng má thịt mềm mại trắng nõn. Hơi thở nàng vẫn còn lưu lại chút men say nhàn nhạt mùi hoa hồng, đôi môi như mai chín đỏ, mềm mại khiến người ta không nỡ chạm vào.
Người hắn ngày đêm nhớ nhung lúc này lại ở ngay trước mắt, hắn vậy mà thật sự đã nếm trải cảm giác tình ý cận kề, tim đập quá nhanh, phảng phất muốn phá tung cả lồng ngực.
Đầu ngón tay Vệ Chiêu run rẩy dữ dội.
Hắn vươn tay, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt qua thái dương nàng, động tác thành kính mà dè dặt, từng tấc từng tấc vuốt ve dung nhan quen thuộc ấy, chỉ sợ sơ sẩy một chút thôi, nàng sẽ lại một lần nữa vụt khỏi tay hắn mà chạy mất.
Cổ họng hắn cuộn lên, đè thấp thanh âm, giọng nói nhẹ như từ nơi sâu nhất trong yết hầu khàn khàn thốt ra:
“…Y Y.”
Giọng hắn ôn nhu vô cùng, nhưng lại mang theo run rẩy khó phát hiện. Trái tim đã điên cuồng của hắn cuối cùng cũng bộc lộ trước mặt nàng, nhưng hắn chỉ dám để lộ ra một góc nhỏ dịu dàng nhất.
Nàng hình như cảm nhận được điều gì, mày hơi nhíu, khóe môi khẽ nhếch lên, tựa như mèo con bị quấy rầy, lười biếng hừ nhẹ một tiếng, nhưng không tỉnh lại.
Hắn cúi người xuống, trán nhẹ nhàng tựa vào đỉnh đầu nàng, khép hờ mắt, thanh âm thấp tựa như lẩm bẩm nói với chính mình:
“…Không sao cả. Quên cũng không sao… Quên cũng không sao…”
Chính là nàng.
Chính là người hắn đã nhìn ba năm trời, dáng vẻ không thay đổi một chút nào.
Quên hết tất cả thì sao chứ? Quên rồi nàng vẫn là Y Y của hắn.
Hắn cúi đầu, rốt cuộc không thể khống chế, từ tốn chậm rãi mà bật cười khe khẽ.
Tiếng cười ấy rất thấp, rất chậm, như mãnh thú đang liếm láp chiếc răng sắc nhọn, cất giấu trong xương cốt hắn sự cuồng dại khó mà kiềm chế, giờ đây dưới bầu trời vắng lặng liền bị đẩy ra ngoài, mang theo một chút hoang đường, lại nguy hiểm đến sung sướng.
Ý niệm điên cuồng cuộn trào, khát vọng như máu nóng cuồn cuộn, sôi trào trong mạch máu, cơ hồ muốn thiêu đốt hắn thành tro bụi.
Nàng cứ như vậy ngủ yên nơi đó, hoàn toàn không hề phòng bị.
Vẫn như trước đây, mềm mại, ngoan ngoãn vô cùng…
Cuối cùng, hắn cũng cúi người xuống, nhẹ nhàng bế nàng lên.
Người trong lòng nhẹ đến mức tưởng chừng chỉ cần buông lỏng một chút sẽ tan vỡ ngay lập tức. Đôi mắt hắn tối sầm, vòng tay vô thức siết chặt hơn.
Hắn dựa vào gần hơn, đôi môi gần như dán sát bên tai nàng, nhưng lại chẳng nói một lời, chỉ tham lam hít lấy hương khí quen thuộc nơi cổ nàng, như người hấp hối liều mạng níu giữ lấy hơi thở cuối cùng.
Hắn có thể nhẫn, có thể ngụy trang ra dáng vẻ quân tử ôn nhuận như ngọc, hoàn mỹ vô khuyết.
Nhưng mỗi đêm hắn đều nghĩ tới nàng, nghĩ đến phát điên.
Nàng rõ ràng đang ở kinh thành, nhưng lại tựa như xa tận chân trời.
Hắn mỗi ngày đều sai người âm thầm dò hỏi tin tức về nàng, từng câu nói, từng ánh mắt, từng dấu vết nàng để lại, hắn đều muốn lặp đi lặp lại nghiền ngẫm, để từ đó tìm ra chút dấu tích tốt đẹp thuộc về hắn, dùng nó để an ủi tâm tư đã chết lặng từ lâu.
Ngày nàng tỉnh lại, hắn lập tức nhận được tin báo. Ban đầu, nghe nàng tỉnh lại, hắn đã vui mừng đến phát cuồng, nhưng ngay sau đó lại nghe nói nàng mất trí nhớ.
Hắn có thể tưởng tượng ra khi nàng vừa mở mắt, phải đối diện với hoàn cảnh cùng những người xa lạ, nhất định đã vô cùng bất lực và sợ hãi.
Nàng nhất định lại cắn chặt môi, cố gắng chịu đựng đau đớn, không chịu hé nửa lời.
Nhưng lúc đó hắn không có ở bên cạnh nàng, không ai kịp thời ngăn cản nàng.
Vệ Chiêu nghĩ tới đây, nhịn không được cúi người, đầu ngón tay nhẹ nhàng tách ra đôi môi đang mím chặt của nàng, thấy đôi môi mềm mại vẫn yên ổn, không có vết máu, hắn mới nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Mấy ngày nàng vừa tỉnh lại, vì bất an nên đêm nào cũng mất ngủ. Người trong Thính Trúc Cư ngày ngày đều bẩm báo chi tiết lại cho hắn.
Hắn nghe xong, trên mặt như không có chuyện gì, nhưng ngón tay lại vô thức nghiền nát nửa cái đĩa trà nhỏ trong tay.
Đây vốn là nàng tự lựa chọn, là nàng khăng khăng muốn chạy trốn, hắn vẫn luôn tự nói với chính mình như vậy.
Hắn không hận nàng, đó đã là sự thỏa hiệp lớn nhất của hắn rồi.
Nhưng mỗi đêm, khi một mình ngồi giữa bóng tối trong Thanh Huy cung, chỉ cần nghĩ tới giờ phút này nàng có lẽ còn chưa ngủ, trái tim hắn như bị người ta rạch một đường, máu tươi chảy lênh láng khắp nơi, không cách nào cầm lại.
Hắn cứ như vậy đi dạo trong cung suốt một đêm, hận không thể mọc ngay một đôi cánh, lập tức bay tới bên nàng, ôm nàng vào lòng, dịu dàng dỗ dành, nói cho nàng biết—
Nàng quên hết tất cả mọi người trong thiên hạ này cũng không sao, chỉ cần nàng nhớ tới một mình hắn là đủ rồi.
Nhưng Vệ Chiêu biết hắn không thể.
Nàng mất trí nhớ, có lẽ chính là trời cao thương hại, cho hắn một cơ hội làm lại từ đầu.
Ít ra hiện tại, nàng chưa từng học được cách hận hắn một lần nữa.
Lần này, hắn sẽ kiên nhẫn từng bước từng bước tiến lại gần, học dáng vẻ mà nàng thích, từng chút từng chút quấn lấy nàng, cuối cùng khiến nàng không thể thoát khỏi hắn.
Nàng thích nam nhân biết cười, hắn liền mỗi ngày đứng trước gương đồng luyện cười.
Hắn cam tâm mài mòn bản thân mình trở thành dáng vẻ tốt đẹp nhất trong lòng nàng, dịu dàng dỗ dành nàng, lừa gạt nàng từng chút một.
Chờ khi nàng hoàn toàn tin tưởng, thật sự mỉm cười chủ động tiến về phía hắn, hắn sẽ từ từ nuốt chửng lấy nàng.
Từng ngụm từng ngụm một, ngay cả xương cốt lẫn linh hồn cũng không tha.
Nụ cười của nàng, hương khí của nàng, hơi thở ấm áp khi ngủ, vẻ mặt đáng yêu khi nàng nhìn người khác, tất cả mọi thứ thuộc về nàng, hắn đều muốn nuốt hết vào bụng.
Hoặc hắn sẽ tự rạch trái tim mình, nhét nàng vào khoảng trống vốn đã thối rữa kia, dùng xương sườn chính hắn một tấc một tấc bao bọc lấy nàng, khiến nàng vĩnh viễn không thể rời xa.
Thậm chí hắn sẵn sàng quỳ xuống, làm một con chó nhỏ ngoan ngoãn vẫy đuôi trước mặt nàng.
Nhưng hắn tuyệt đối không thể để nàng trốn thoát lần nữa.