“Tiểu thư, chậm một chút! Ôi chao!”
Hồng Diệp vội vàng nhìn theo bóng dáng tinh tế chạy xa kia, ngoài miệng hô chậm lại, nhưng ý cười nơi khóe môi thế nào cũng không thu được.
Nàng phụng mệnh đến Chung phủ hầu hạ Chung Ý đã nhiều ngày. Ban đầu chỉ nghĩ là tận tâm làm việc, nhưng ở chung lâu dần, nàng cũng thật lòng quý mến vị tiểu thư này.
Vốn dĩ tiểu thư lớn lên xinh đẹp thanh quý, khiến người khác khó thân cận, nhưng dần dà mới phát hiện, nàng lại chẳng có chút tâm cơ nào. Đã mỹ lệ động lòng người thì thôi, tính tình còn ôn hòa, đối với hạ nhân rất có chừng mực, đôi khi một câu quan tâm giản dị cũng khiến người ta ấm áp hồi lâu.
Hồng Diệp là người trực tiếp được phái từ trong cung ra, tuy nói hầu hạ tại phủ thị lang, nhưng bạc nhận được không ít, lại được tự tại thoải mái hơn ở trong cung rất nhiều, quả thực là việc tốt người khác cầu cũng không được.
Chỉ là… tiểu thư đã mất đi trí nhớ.
Mới đầu nàng rất lo lắng đề phòng, chỉ sợ tiểu thư đột nhiên hỏi mình, rồi nàng lại lỡ miệng nói gì đó sai lệch.
Tuy trong cung đã sớm căn dặn kỹ càng mọi lý do thoái thác, nhưng khi thật sự đối diện với ánh mắt ấy, tim nàng vẫn cứ đập thình thịch không yên.
Cũng may tiểu thư khi vừa tỉnh lại quả thật từng hỏi đôi câu, nhưng các nàng theo lời căn dặn mà trả lời chu toàn, không lộ sơ hở.
Các nàng nói rằng khi tiểu thư nghỉ ngơi trong đình, mải mê cho cá ăn nên bất cẩn ngã xuống hồ. Hồ nước đầu xuân giá rét, tiểu thư vì thế mà sốt cao, dẫn đến mất trí nhớ. Tiểu thư nghe vậy rất nhanh đã yên lòng, cũng không truy hỏi thêm nữa.
Trong mắt nàng bây giờ, bản thân chính là thiên kim đích nữ của phủ thị lang, ngàn kiều vạn sủng, vô ưu vô lo lớn lên.
Mỗi ngày nàng đều trang điểm thật xinh đẹp, thưởng thức trà ngon, dùng những trang sức cùng y phục hợp thời nhất.
Hồng Diệp tất nhiên cũng từng nghe loáng thoáng một ít chuyện cũ cùng những lời đồn vụn vặt, nhưng…
Nàng chỉ cầu mong mình hầu hạ tốt tiểu thư, để xứng đáng với mỗi phân tiền nhận được.
“Các ngươi chơi hay không?”
Từ xa, Chung Ý vòng quanh bãi cỏ chạy một vòng, thở hổn hển dừng lại bên cạnh Hồng Diệp, đôi mắt sáng lấp lánh như chứa cả một hồ xuân.
Hôm nay trời đẹp, gió lại vừa đủ, nàng liền nổi hứng muốn ra ngoài thả diều.
Nghe Trúc cư xung quanh đều là cây cối cao thấp xen lẫn, trong viện không tiện, nên các nàng tìm một nơi rộng rãi để vui chơi.
Chung Ý giơ cao cuộn dây diều trong tay, bất mãn nói: “Các ngươi đều đứng một chỗ, chỉ một mình ta chơi thì còn gì vui nữa!”
Hồng Diệp nhìn nàng, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn vì chạy mà ửng đỏ, đôi mắt hồ ly long lanh trong suốt, mũi xinh môi đỏ, nơi khóe mắt còn điểm thêm một nốt ruồi nhỏ càng tăng thêm vẻ diễm lệ động lòng người.
Hôm nay nàng mặc áo váy màu vàng cam, vốn có khoác thêm một kiện áo choàng lông chồn, nhưng cảm thấy nóng nên tiện tay cởi ra đặt một bên. Thân hình uyển chuyển động lòng người cứ vậy hiện lên dưới nắng xuân.
Rõ ràng là mỹ nhân yêu kiều quyến rũ, nhưng đôi mắt kia lại trong veo vô tội, khiến người ta mỗi lần nhìn lâu đều nhịn không được tim đập thình thịch.
Hồng Diệp nhìn con diều bay ngày càng cao xa, uyển chuyển như con thuyền nhỏ cưỡi gió, trong lòng cũng có chút ngứa ngáy muốn chơi. Nhưng khi nàng liếc sang Thúy Vân vẫn nghiêm chỉnh đứng bên cạnh, cuối cùng cũng đành nhịn xuống:
“Tiểu thư cứ tự mình chơi đi, nô tỳ không chơi đâu.”
Thúy Vân tiến lên nhẹ nhàng lau đi lớp mồ hôi mỏng trên trán Chung Ý, nhỏ giọng khuyên nhủ:
“Tiểu thư mới khỏi bệnh nặng, vẫn nên chú ý thân thể một chút.”
Thanh âm của nàng vô cùng khàn đục, tựa như cành khô cọ lên giấy ráp, lần đầu nghe thấy khó tránh khiến người kinh hãi. Ban đầu Hồng Diệp nghe được, còn tưởng là vị ma ma già nào đi nhầm, giật mình không nhỏ.
Thế nhưng Chung Ý khi ấy chỉ nâng mắt nhìn thoáng qua nàng, chớp chớp mắt, rồi lộ ra một nụ cười dịu dàng.
“Ngươi chính là Thúy Vân sao?”
Giọng nàng mềm mại, trong mắt còn lưu lại chút bệnh khí chưa tan, nhưng không hề lộ ra một tia e ngại.
Từ đó trở đi, nàng vẫn luôn đối xử với Thúy Vân như thường lệ, chưa từng vì giọng nói kỳ dị mà nhìn nàng thêm lần nào, ngược lại còn rất tin tưởng vào sự ổn trọng của nàng ấy.
Lúc này, Chung Ý chu môi, giọng mang theo chút oán trách: “Hồng Diệp đúng là giả bộ nghiêm chỉnh, rõ ràng mắt không rời được khỏi con ‘Ngự Phong Hào’ của ta kia mà.”
Con diều nàng thả vốn chỉ là một chiếc thuyền giấy nhỏ xinh, nhưng vì quá yêu thích nên nàng đặt cho nó cái tên thật kêu.
Mấy nha hoàn xung quanh nghe vậy đều bật cười khe khẽ, ngay cả Thúy Vân cũng không nhịn được mà cong khóe môi.
“Ta mệt rồi, ai tới giúp ta thả tiếp đây?” Nàng giơ lên cuộn dây diều, ánh mắt sáng ngời nhìn thẳng vào Hồng Diệp, bộ dáng rõ ràng muốn nàng nhanh tới tranh giành.
Ai ngờ còn chưa kịp có người nhận lấy, một trận gió mạnh bất chợt nổi lên, khiến con diều run rẩy thoát khỏi cuộn dây, lảo đảo bay về phía xa.
“A!”
Chung Ý chỉ thấy tay mình chợt nhẹ bẫng, nàng vội vàng quay đầu, chỉ có thể trơ mắt nhìn con diều xoay vòng bay xa, theo cơn gió ngày càng mất dạng.
Không kịp suy nghĩ nhiều, nàng lập tức xách váy chạy theo.
Phía sau, vài nha hoàn cũng vội vàng cầm đồ đuổi tới, nhưng khi tới nơi thì chỉ thấy tiểu thư đứng dưới một gốc cây đại thụ cao lớn, ngửa đầu nhìn lên ngọn cây, vẻ mặt chán nản vô cùng.
Con diều thật khéo lại treo ngay trên cành cao nhất, gió dừng, nó liền nằm yên tại chỗ, hệt như chiếc thuyền nhỏ tinh xảo đang tựa mình nghỉ ngơi.
Đám nha hoàn cũng sửng sốt đứng ngây người tại chỗ.
Mới chơi được bao lâu chứ… Trong lòng Chung Ý dâng lên một trận mất mát.
Hồng Diệp nhìn cây cổ thụ cao lớn đáng sợ kia, theo bản năng liếc qua Thúy Vân, nhớ ra nàng ấy biết võ. Nhưng nếu để nàng ấy trước mặt tiểu thư phi thân bay lên, chẳng phải sẽ lộ tẩy hay sao?
Đang do dự thì chợt nghe Chung Ý xắn tay áo lên, tuyên bố: “Đi lấy thang tới đây, ta tự mình trèo lên lấy xuống!”
Một tiểu nha hoàn vội vàng đáp lời, xoay người chạy nhanh đi lấy thang. Đám người còn lại nhìn nhau, cứ vậy đứng dưới tàng cây ngây ngốc.
“Ý Nhi.”
Từ xa truyền tới một giọng nam ấm áp.
Chung Ý nghe tiếng xoay người, thấy phụ thân đang đứng nơi hành lang xa xa nhìn về phía nàng.
Chung Tiến Chi vóc người thấp bé, mái tóc hoa râm, ánh mắt nhìn nàng đầy vẻ hiền từ yêu thương.
Chung gia vừa mới từ Tô Châu chuyển vào kinh thành đầu tháng này.
Trước khi tân hoàng đăng cơ, Chung Tiến Chi đảm nhiệm chức thông phán ở Tô Châu, là một trong những quan viên sớm nhất biểu đạt lòng trung thành với Thái tử. Ông tự mình đi lại, vận động các sĩ phu Giang Nam ủng hộ Thái tử, lập được công lao không nhỏ.
Sau khi hoàng đế đăng cơ, đạo thánh chỉ đầu tiên ban xuống là để phong thưởng các công thần, Chung Tiến Chi nhờ trung thành quả cảm mà được thăng lên làm Hình Bộ thị lang, lập tức dẫn theo cả nhà chuyển vào kinh thành. Riêng mẫu thân tuổi già sức yếu, nên vẫn lưu lại Tô Châu.
Từ khi nàng tỉnh lại tới nay, cha mẹ vô cùng đau lòng, gần như ngày nào cũng tới Thính Trúc cư thăm nàng.
Phụ thân càng thêm khoa trương, cứ hai ba ngày lại đưa đủ loại dược liệu bổ dưỡng, trân bảo quý hiếm tới chỗ nàng, dáng vẻ như muốn đem toàn bộ Chung phủ dọn sạch sang đây vậy.
Được yêu thương hết mực như thế, nên nàng chưa từng một lần nghi ngờ thân phận hiện tại của bản thân.
Chung Ý nhìn phụ thân, gương mặt nở một nụ cười tươi tắn rực rỡ: “Phụ thân!”
Nàng bước nhanh tới, làn váy nhẹ nhàng bay lên trong nắng.
Tới khi gần thêm một chút, nàng mới để ý thấy bên cạnh Chung Tiến Chi còn đứng một nam tử trẻ tuổi.
Hắn đứng khuất trong bóng râm dưới mái hiên, thân hình bị nửa sáng nửa tối che lấp, vì thế ban đầu nàng không chú ý tới hắn.
Người nọ mặc một thân áo bào trắng giản dị, khí chất như nét mực loang nhạt trong tranh thủy mặc, thanh lãnh mà cô độc, trầm tĩnh đến mức không thể nắm bắt.
Theo bản năng, nàng ngước mắt nhìn hắn kỹ hơn một chút——
Sống mũi cao thẳng, bờ môi mỏng sắc nét. Rõ ràng là diện mạo sắc bén lạnh lùng, thế nhưng đuôi mắt hắn lại cong lên một độ cong sâu sắc, tựa như tuyết tan bên dòng suối mùa xuân, chỉ một ánh nhìn cũng khiến lòng người rung động.
Đôi mắt phượng kia hơi phiếm sắc đỏ, ánh nhìn trong suốt sáng ngời.
Hắn dịu dàng chăm chú nhìn nàng, giống như… hắn đã quen biết nàng từ rất lâu rồi.