“Đây là…”

Chung Tiến Chi đang do dự chưa biết mở lời thế nào, thì nam nhân kia giơ tay lên, chặn ngang lời ông.

Hắn dịu giọng gọi nàng: “Chung tiểu thư.”

Lại không tự xưng tên họ.

Thanh âm hắn trong trẻo trầm thấp, tựa như mưa xuân buổi sớm đọng trên lá trúc, mang theo vài phần đáng tin cậy và trầm ổn.

Chung Ý ngẩn người.

Vốn bị bộ dáng của hắn hấp dẫn, tâm trí nàng lập tức trở nên cảnh giác ba phần.

Là ai vậy? Chỉ bằng một cái giơ tay đã khiến cha nàng im bặt?

Nhưng mấy ngày qua nàng ít nhiều cũng chịu qua một hồi lễ nghi giáo dưỡng, liền lễ phép cúi người hành lễ: “Ra mắt công tử.”

Nam nhân hơi gật đầu, ánh mắt vẫn chăm chú đặt trên người nàng, chưa từng dời đi dù chỉ một chút.

Nàng bị nhìn đến sau lưng phát lạnh, chỉ cảm thấy ánh mắt kia như dán vào da thịt, tựa hồ muốn đem nàng nhìn thấu.

Nhưng nàng không thể thất lễ, đành cắn môi chịu đựng xấu hổ đứng im.

Đang lúc không biết mở miệng thế nào, người nọ bỗng hỏi: “Tiểu thư cùng nha hoàn vây quanh ở đây, là có chuyện gì sao?”

“À…” Nàng đỏ mặt, ngón tay nhỏ nhắn chỉ về phía cây ngô đồng phía xa, “Ta thả diều, sơ ý mắc trên cây, đang đợi người đi lấy thang.”

Hắn nghe vậy, thấp giọng bật cười. Tiếng cười không lớn, nhưng phảng phất khiến cả hành lang như bừng sáng.

Chung Ý nghe được thanh âm ấy, càng thêm không thoải mái, không rõ hắn có phải đang cười nhạo mình hay không.

Hắn ngừng cười, quay đầu nhàn nhạt phân phó: “Đi.”

Trong chớp mắt, một thiếu niên che mặt từ bóng râm nhảy ra, chỉ ba lần bật nhảy đã leo lên cây, cẩn thận gỡ xuống con diều “Ngự Phong Hào”, quỳ một gối xuống đất, cung kính nâng lên.

Chung Ý kinh ngạc trước thân thủ nhanh nhẹn của hắn, một lúc sau mới vươn tay nhận lấy, mỉm cười với thiếu niên: “Cảm ơn!”

Nàng cúi đầu nhìn diều trong ngực vẫn còn nguyên vẹn, sự bất an ban nãy dần tan biến.

Trong lòng bỗng dâng lên vài phần áy náy—khi nãy nàng còn dùng tâm địa nhỏ nhen để đoán người quân tử, thật sự không nên.

Nàng mím môi, vừa xoay người định mở miệng nói lời cảm tạ, thì ánh mắt chợt chạm phải hắn, trái tim vô cớ đập chậm mất một nhịp.

Nam nhân kia chẳng biết từ lúc nào đã thu lại ý cười.

Đôi mắt phượng vẫn ôn nhuận, mày kiếm thanh tú, nhưng khóe môi không chút cong lên. Một tia u ám từ đáy mắt lặng lẽ hiện ra.

Thần sắc ấy tuy không hung dữ, lại khiến nàng bản năng sinh ra cảnh giác.

Lòng nàng bỗng dưng xuất hiện chút sợ hãi, nhưng vẫn cố duy trì lễ nghĩa, nhẹ giọng nói: “Đa tạ công tử ra tay tương trợ.”

Hắn chỉ khẽ gật đầu, ý cười lần nữa xuất hiện trên khuôn mặt, tựa hồ thần sắc vừa rồi chỉ là ảo giác thoáng qua.

“Đi chơi tiếp đi.”

Chung Tiến Chi đứng một bên, lòng sớm đã nổi sóng cuồn cuộn.

Họ chăm sóc Chung Ý trong phủ, trên dưới một ngày ba lần tự kiểm điểm, không dám mắc nửa điểm sai sót.

Hôm nay, Thánh Thượng đột nhiên giá lâm, thế nhưng chỉ hỏi kỹ chuyện ăn uống, sinh hoạt thường ngày của nàng. Những điều hỏi tới đều là những việc vụn vặt người thường khó lòng chú ý.

Chuyện nhỏ như thắp hương ban đêm, uống trà cũng phải hỏi rõ ràng.

Ông đầy đầu mồ hôi, thấp thỏm lo âu đáp suốt nửa canh giờ, tưởng rằng rốt cuộc đã có thể tiễn giá.

Nào ngờ đi đến trước đình viện, Hoàng đế bỗng dừng bước, ánh mắt vô tình nhìn vào trong đình.

“Kia không phải lệnh ái sao?” Ngữ khí hắn trước sau đều lạnh nhạt, không nghe ra cảm xúc.

Lúc này ông mới theo ánh mắt hắn nhìn qua—quả nhiên, Chung Ý đang đứng trong viện, cầm dây diều, ngây ngốc nhìn lên cây.

Ông vốn tưởng chỉ là thuận miệng hỏi một câu, nào ngờ Thánh Thượng cứ thế đứng im tại chỗ, thật lâu không nói gì.

Chung Tiến Chi như người trong mộng vừa tỉnh giấc.

Tư thái này rõ ràng là chờ ông mở lời dẫn tiến!

Bệ hạ ngụy trang cực kỳ hoàn hảo, cử chỉ thong dong, lời nói ung dung, nhàn nhạt. Thậm chí khi gọi nàng, giúp nàng cũng vô cùng đúng mực, lễ độ như lần đầu mới gặp.

Nhưng Chung Tiến Chi chưa quên, chỉ một lát trước, Hoàng đế còn ở trong phòng hỏi ông rằng:

“Nàng ban đêm có còn dễ kinh sợ không? Gần đây bệnh bóng đè đã bớt chưa? Hay vẫn như trước… nửa đêm khóc lóc tỉnh lại?”

Chung Tiến Chi không dám nghĩ sâu thêm.

Phía xa, nữ nhi ông không hề phát hiện điều gì, vẫn như mọi ngày, tung tăng đi xa. Nàng hướng về phía tỳ nữ nói chuyện, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ. Ánh nắng chiều nghiêng nghiêng đọng trên mái tóc, như thể cả người nàng đều đang tỏa sáng.

Con diều đã đứt dây, hôm nay không chơi tiếp được nữa.

Chung Ý cất kỹ diều, ôm vào trong ngực, chờ nha hoàn mang thang trở về, xoay người dẫn các nàng đi về hướng Nghe Trúc cư.

Nàng vốn là người không chịu ngồi yên, mới ốm dậy mấy ngày, sức khỏe vừa khá hơn một chút liền khắp nơi dạo chơi. Nay trời đẹp, đúng lúc ra ngoài thông khí.

Đường nhỏ trong phủ Chung gia nàng đã quá quen thuộc, nhắm mắt cũng đi về được.

Nhưng nàng không hề hay biết, phía xa xa, người vừa đứng nhìn nàng kia, ánh mắt dõi theo bóng lưng nàng, cơ hồ chưa từng rời đi.

Chung phủ nằm ở đầu đông phố Quỳnh Hoa, dựa vào dòng sông nước trắng mà xây. Con phố này nhờ trồng đầy hoa quỳnh mà nổi tiếng, mỗi độ xuân về, hoa nở như tuyết, cả con sông đều phản chiếu sắc bạc trắng tinh khôi.

Phủ đệ bố trí theo phong cách sông nước Giang Nam, cầu nhỏ uốn quanh, nước chảy xuyên qua đình viện. Đình đài lầu các trùng điệp, dù cúi đầu hay ngẩng đầu đều như tranh vẽ.

Thính Trúc Cư nằm chính giữa phủ, bốn phía bao quanh bởi trúc xanh, nối với viện chính qua một hành lang uốn khúc, thanh tĩnh tao nhã mà vẫn tiện lui tới.

Hồng Diệp từng trêu ghẹo nàng: “Tiểu thư trước giờ được sủng ái, nơi ở này đều do ngài tự tay thiết kế đấy.”

Nàng nghe xong chỉ cười, giờ ngẫm lại, tuy ký ức ấy đã mất, nhưng sở thích thì chưa từng đổi thay.

Chung Tiến Chi dưới gối chỉ có hai trai một gái: trưởng tử Chung Dĩ Lễ, thứ tử Chung Chí Nhĩ, nữ nhi là Chung Ý. Hắn vốn không mê nữ sắc, ngoài chính thê Lý thị ra chỉ có hai di nương. Một người là mẹ đẻ của con thứ, Liễu thị, tính tình dịu ngoan ít nói, gần như không bước ra khỏi viện; người còn lại thì mất sớm vì bệnh, không con cái.

Khi vừa tỉnh lại nghe được những điều này, trong lòng nàng từng âm thầm thở phào.

Nếu trong nhà thiếp thất đông đảo, cành lá hỗn tạp, nàng mất trí nhớ thế này khó tránh khỏi sơ hở. Nay phủ đệ đơn giản, sạch sẽ, cũng giúp nàng yên tâm hơn nhiều.

Đi dạo một lúc, Chung Ý cúi đầu nhìn con diều trong lòng, lại nhớ đến nam tử mắt phượng mỉm cười ban nãy, tim đột nhiên loạn nhịp.

“Hồng Diệp,” nàng nhẹ giọng hỏi, “Ngươi nói xem, người nọ sẽ là ai?”

Hồng Diệp hiếm khi không trả lời ngay, chỉ cúi đầu nói: “Cách xa như vậy… Nô tỳ nhìn không rõ lắm.”

Chung Ý nghĩ lại cũng đúng. Lúc ấy nàng vừa nghe phụ thân gọi liền vội vàng chạy tới, những người khác vẫn còn đứng xa, chưa nhìn rõ mặt.

Chung Ý lại cười, nói: “Có phải ngươi buổi tối trốn trong chăn đọc sách nên mới nhìn không rõ đúng không? Thảo nào ta cứ thấy trên bàn thiếu mất hai cuốn thoại bản.”

“Ai da——Tiểu thư!” Hồng Diệp lập tức xù lông, tức muốn hộc máu, xông tới đoạt lại con diều trong tay nàng.

Mọi người cười vang, tiếng cười giòn tan theo gió xuân nhẹ nhàng tan đi.

Vừa trở lại Nghe Trúc Cư, một nha hoàn mặt mày hớn hở bước vào: “Tiểu thư, phu nhân lại tới thăm ngài đấy.”

Chẳng bao lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng.

Chung Ý vội đứng dậy ra nghênh đón.

Đại phu nhân Lý Thanh Oái sống lưng thẳng tắp, bước chân đoan trang. Mái tóc đen búi gọn gài cây trâm ngọc phỉ thúy, thấp thoáng vài sợi bạc, hoàn toàn khác với vị phụ nhân sắc mặt tái nhợt nàng từng gặp khi mới tỉnh lại.

Nàng nắm lấy tay Chung Ý, dịu dàng trách yêu: “Chẳng phải đã dặn con nghỉ ngơi thật tốt sao, sao lại chạy lung tung thế này?”

“Nương,” Chung Ý làm nũng, “Đã lâu không ra cửa, ở trong viện buồn chán muốn chết mất.”

Lý Thanh Oái nhìn bộ dáng của nữ nhi, đáy mắt càng thêm yêu chiều.

“Được, được,” nàng vỗ nhẹ mu bàn tay nữ nhi, “Khí sắc nhìn khá hơn mấy ngày trước rất nhiều.”

Chung Ý ngọt ngào cười, kéo mẫu thân đến bàn nhỏ bên cây lê hoa cúc ngồi xuống.

Chung phu nhân ánh mắt lướt qua gương mặt trắng nõn hồng hào của nàng, lại dừng trên đôi mắt long lanh tràn đầy sức sống.

Nữ lang đã hết vẻ tiều tụy bệnh tật, thần sắc thêm mấy phần linh động, vừa chạy một hồi, lúc này khóe mắt đuôi mày đều tràn ngập ý xuân.

Nhìn ngắm một lúc, nàng bỗng nhớ tới lời người kia nói sáng nay:

“Bệ hạ lâu ngày không gặp Chung tiểu thư, trong lòng vô cùng nhớ mong. Nếu có thể nhân dịp Bách Hoa yến tiến cung một chuyến để bệ hạ giải sầu thì thật tốt.”

“Nương? Nương?” Chung Ý nghiêng đầu, nhỏ nhẹ gọi nàng về từ suy nghĩ.

Lý Thanh Oái hồi thần, giọng điệu ôn hòa: “Ý nhi, mấy ngày nữa trong cung sẽ tổ chức Bách Hoa yến. Ta và cha con đã bàn bạc, thân thể con nay đã ổn định, nhân dịp này ra ngoài dạo chơi, cũng tiện giao lưu với các quý nhân trong kinh.”

Chung Ý ngẩn người, lòng thoáng do dự: “Nhưng con hiện giờ chẳng nhớ được gì… Tùy tiện tiến cung như vậy liệu có quá lỗ mãng không?”

Lý Thanh Oái mỉm cười nhẹ nhàng, ngón tay vuốt nhẹ mu bàn tay nàng: “Con là đích nữ Chung gia, nào có chuyện lỗ mãng chứ? Vả lại, Bách Hoa yến tuy diễn ra trong cung, nhưng cũng chỉ là buổi họp mặt tao nhã giữa các quý nữ, không cần quá câu nệ.”

Chung Ý vẫn còn do dự, mím môi, chưa trả lời ngay.

Lý Thanh Oái thấy nàng như vậy, khẽ thở dài, giọng thêm phần kiên quyết: “Ý nhi, cha con vừa lập công lớn trong triều, lần này Chung gia được mời vào cung chính là cơ hội hiếm có, con làm sao có thể vắng mặt?”

Chung Ý không muốn mẫu thân thất vọng, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.

Thấy nàng gật đầu, Chung phu nhân mới cười dịu dàng, đứng dậy sửa lại tay áo: “Hảo hài tử, nương sẽ thay con an bài thỏa đáng, con cứ an tâm chuẩn bị là được.”

Chung Ý đưa mẫu thân đến cửa tiểu viện rồi mới xoay người về lại nhà chính.

Hồng Diệp nói trước kia thân thể nàng yếu ớt, cũng không có bạn bè thân thiết. Mất trí nhớ xong, lễ nghi khuê các còn chưa học xong đã phải vào cung gặp các quý nhân, trong lòng nàng khó tránh khỏi bất an.

Nàng ngồi trước bàn thư, thở dài một hơi nặng nề.

  •  

Lý Thanh Oái trở lại phòng, thân thể lập tức thả lỏng.

Nha hoàn Trầm Hương tinh ý, bước tới thuần thục xoa bóp vai cổ cho nàng.

Thấy phu nhân vẻ mặt mỏi mệt, Trầm Hương cố ý nịnh nọt: “Phu nhân thương tiểu thư như vậy, nếu tiểu thư biết ngài ngày nào cũng đến thăm trong lúc nàng bệnh, e rằng cảm động rơi nước mắt mất.”

Lý Thanh Oái nghe xong, sắc mặt chẳng những không dịu đi, ngược lại lạnh băng: “Ta đã nói, không được nhắc lại chuyện trước kia rồi mà?”

Trầm Hương giật mình, nhận ra bản thân lỡ lời, lập tức quỳ xuống: “Nô tỳ biết sai rồi, nô tỳ nhất thời nhanh miệng, xin phu nhân tha cho!”

Lý Thanh Oái nhắm mắt, phất tay: “Lui xuống đi, miệng giữ kín một chút. Nếu còn lần nữa thì trực tiếp cuốn gói ra khỏi phủ.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play