Mấy ngày trôi qua vội vàng, chớp mắt đã đến ngày Bách Hoa Yến.
Những ngày này, Chung Ý bị ép phải học không ít cung quy. Đi đứng, ngồi nghỉ, giọng nói, tất cả đều phải ghi nhớ từ đầu.
Nàng học đến mức trời đất quay cuồng, thường xuyên ở trong thư phòng ôm cuốn sách nhỏ ngủ gật. Lý Thanh Oánh nhìn thấy mà đau lòng, nhưng cũng không nỡ buông lỏng.
Sáng sớm hôm nay, nàng ngồi trước bàn trang điểm, mí mắt còn mang theo nét ửng hồng chưa tỉnh ngủ, thần sắc hơi uể oải.
Thúy Vân đang giúp nàng vấn tóc đen thành búi tóc ngọc bội, trên búi tóc nghiêng nghiêng cắm mấy cây trâm phượng điểm thúy. Vài sợi tóc nhẹ nhàng rơi xuống bên tai, làm nổi bật chiếc cổ trắng ngần tinh tế của nàng.
Hồng Diệp đứng bên cạnh phụ giúp, động tác vụng về, thỉnh thoảng lại lén nhìn nàng trong gương, không khỏi tấm tắc.
Bộ dạng tiểu thư nhà nàng, thật sự là chẳng cần son phấn cũng khiến người ta không dời nổi mắt.
Lần này là lần đầu tiên Chung gia vào kinh dự cung yến. Xe ngựa chậm rãi lăn bánh trên đường phố hoàng thành, bánh xe cán lên đường đá phát ra những tiếng "kẽo kẹt" rất nhỏ.
Chung Ý vén nhẹ một góc màn, nhìn phố xá náo nhiệt bên ngoài, trong mắt lộ ra vẻ tò mò không giấu nổi.
Lý Thanh Oánh thấy vậy, liền nhẹ nhàng ấn tay nàng xuống: “Vào cung rồi, chớ nên tò mò như vậy.”
“Vâng…” Chung Ý ngoan ngoãn rụt tay về.
Không biết qua bao lâu, xe ngựa đã dừng trước cửa chính của hoàng cung.
Nàng ngẩng đầu nhìn lên, chưa từng thấy cửa thành nào rộng lớn như vậy, cung tường lại cao vời vợi đến thế.
Trên cửa thành treo một tấm biển màu đỏ sẫm, viết ba chữ lớn: “Thừa Càn Môn”, nét bút mạnh mẽ sắc bén như đao, khí thế lăng lệ ép người. Nàng không hiểu sao vừa nhìn vào đã cảm thấy trong lòng run nhẹ.
Cung nhân đã chờ từ sớm, thấy người tới, liền cung kính dẫn các nàng vào.
Đi qua Thừa Càn Môn là một ngự đạo rộng lớn thẳng tắp. Hai bên là những cột đá cẩm thạch trắng uy nghi như rừng, cuối ngự đạo là cung điện nguy nga, trong điện thấp thoáng ánh đèn lồng cung đình treo cao.
Chung Ý theo mẫu thân đi vào Ngự Hoa Viên, nơi dành riêng cho nữ quyến thiết trí rất tao nhã.
Cung nhân y phục chỉnh tề, xiêm áo đỏ thẫm qua lại như thoi đưa. Tiếng nhạc từ đình hóng gió cách đó không xa vang lên, du dương êm ái.
Trong vườn sớm đã tụ họp không ít quý nữ cùng phu nhân, tốp năm tốp ba đứng giữa hoa viên trò chuyện nhỏ nhẹ. Chung Ý đảo mắt nhìn qua, dựa vào mấy ngày qua khổ sở ôm chân Phật mà học, cũng nhận ra vài gương mặt quen thuộc.
Hai mẹ con nàng vừa bước vào, liền cảm giác được không ít ánh mắt kín đáo lướt tới. Có người mỉm cười, có người đánh giá, nhưng đa phần đều mang theo vài phần thăm dò vi diệu.
“Kia chẳng phải là Chung gia tiểu thư sao?” Một thiếu nữ áo hồng cách đó không xa che miệng cười khẽ, ánh mắt lộ rõ sự giễu cợt, “Nghe nói vừa vào kinh đã bệnh suốt mấy tháng, giờ nhìn lại cũng đâu thấy bệnh tật gì.”
“Chẳng qua là nhà bình dân từ Giang Nam tới thôi.” Một thiếu nữ áo vàng nhạt khác tùy ý liếc mắt nhìn qua, cười như không cười, “Tuy nói lớn lên xinh đẹp, nhưng cũng quá diễm tục.”
“Dáng người cũng quá đẫy đà đi? Như từ trong tranh bước ra vậy, nhưng cũng chẳng phải phong thái mà kinh thành chúng ta chuộng.” Thiếu nữ áo hồng tiếp lời, giọng nói mơ hồ mang theo ý châm chọc.
Thanh âm nhỏ nhẹ của các nàng theo gió truyền vào tai Chung Ý.
Hai người này nàng đều nhận ra, thiếu nữ áo hồng chính là Quận chúa Vệ Uyển Ninh, năm nay mới vừa phong, còn thiếu nữ áo vàng là đích nữ Triệu Quốc công phủ, Triệu Trường Quân.
Quý nữ trong kinh thành hiện giờ đang lưu hành phong cách thanh nhã, lấy gầy làm đẹp. Người nào eo có thêm hai lượng thịt liền lo lắng u sầu nửa ngày, người đầy đặn chút lập tức bị coi là “lệ tục”.
Chung Ý tiếp tục theo sát sau mẫu thân, vô thức liếc xuống váy áo mình. Xiêm y tơ lụa quý giá, ôm sát vòng eo thon thả.
Sắc mặt nàng không đổi, cố nhịn xuống xúc động muốn trợn mắt với mấy kẻ kia.
Thân thể nàng ra sao là chuyện của nàng, dựa vào đâu chỉ có các nàng mới được xem là xinh đẹp? Dù sao nàng thấy bản thân mình rất tốt.
“Chung phu nhân!” Một vị phu nhân mặc váy lụa thêu kim tuyến bước tới chào hỏi, ánh mắt nhìn Chung Ý đầy hiếu kỳ cùng đánh giá.
“Nghe nói lệnh ái bệnh nặng mới khỏi, hôm nay vừa thấy, quả thật khí sắc rất tốt, thật đúng là một cô nương dịu dàng, động lòng người.” Bàn tay trắng nõn của nàng cầm chiếc khăn thêu, cười nói hòa khí.
Chung Ý dịu dàng hành lễ, đôi mắt cong cong: “Đa tạ phu nhân yêu mến.”
Vị phu nhân này nàng đã nghe mẫu thân nhắc qua, chính là phu nhân của Tả Đô Ngự Sử Đô Sát Viện, Tô Khiêm, họ Vương, dưới trướng có một trai một gái.
Chung phu nhân cũng cười đáp lời: “Phu nhân quá khen. Tiểu nữ vừa khỏi bệnh, vốn không muốn nàng bôn ba mệt mỏi, nhưng nghĩ hôm nay trong cung quý nhân tụ họp, để nàng đi theo ta mở mang kiến thức cũng tốt, không uổng công tiến cung lần này.”
Vương thị vừa nói chuyện với Chung phu nhân, ánh mắt vẫn thường xuyên lướt sang người Chung Ý.
Chung gia nửa năm nay trở thành tân quý trong kinh, tuy chức quan không cao nhưng cực được thánh sủng. Không ít người âm thầm tìm hiểu dung mạo con gái Chung gia, muốn mượn cơ hội này mà leo lên quan hệ, đáng tiếc nàng từ khi vào kinh liền đóng cửa dưỡng bệnh, không lộ mặt ra ngoài, hôm nay rốt cuộc cũng gặp được.
Không bao lâu, một thiếu nữ váy lụa màu hồng nhạt nhẹ nhàng bước tới.
Thiếu nữ ấy có đôi mắt hạnh linh động, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng.
Vương thị cười càng tươi hơn, kéo nàng tới: “Đây là con gái ta, Ngọc Xu, vẫn luôn muốn gặp Chung tiểu thư, hôm nay cuối cùng có cơ hội rồi.”
Lý Thanh Oánh khách khí đáp: “Tô cô nương tài nghệ trác tuyệt, Ý nhi có thể kết bạn cùng nàng là vinh hạnh.”
Tô Ngọc Xu tiến lên hành lễ với hai vị phu nhân, tự nhiên hào phóng gọi một tiếng “Chung tỷ tỷ”, sau đó cười rạng rỡ cầm tay Chung Ý: “Sớm nghe Chung tỷ tỷ xinh đẹp, hôm nay gặp được, quả nhiên còn hơn cả danh tiếng!”
Giọng nàng trong trẻo, nói chuyện thẳng thắn mà vẫn giữ được chừng mực, ánh mắt long lanh, như thật lòng yêu thích Chung Ý vậy.
Chung Ý sửng sốt, tai hơi đỏ lên, nhưng rồi không nhịn được bật cười: “Miệng Tô tiểu thư… thật đúng là bôi mật.”
“Ta không nói đùa đâu!” Tô Ngọc Xu kéo nàng đi, “Ngươi vừa bước vào Ngự Hoa Viên, tất cả hoa ở đây đều ảm đạm thất sắc hết cả rồi.”
Chung Ý mặt càng đỏ hơn, lần đầu tiên gặp một cô nương thẳng thắn như vậy, nhất thời có chút luống cuống.
Tô Ngọc Xu vẫn nhiệt tình không giảm, kéo tay nàng hướng vào trong viên: “Ta thích nhất là làm bạn với mỹ nhân, mau đi, chúng ta tìm góc nào ngồi xuống hảo hảo nói chuyện!”
Ngay từ đầu Chung Ý còn hơi dè dặt, nhưng Tô Ngọc Xu thực sự là người quá nhiệt tình, hai người mới nói vài câu, đã như quen biết từ lâu, trong nháy mắt liền trở nên thân thiết.
Nàng thích vị tiểu thư vừa mới quen này, qua từng câu nói đều toát ra khí độ rộng rãi cùng kiến thức uyên bác, tựa như đã từng đi qua rất nhiều nơi.
Các nàng dừng chân bên một tiểu đình nơi hoa anh đào đang rộ nở, cánh hoa trắng hồng bay đầy mặt đất, cảnh sắc đẹp tựa tiên cảnh.
Nghe nói nàng thích đọc sách, Tô Ngọc Xu lập tức hào hứng nói: “Ta có một vị đệ đệ cùng mẹ sinh ra, trong nhà chứa rất nhiều sách quý, nếu có cơ hội, ta nhất định sẽ dẫn ngươi đến xem thử.”
Chung Ý gật gật đầu, vị tỷ tỷ này hào phóng tự nhiên như thế, đệ đệ của nàng hẳn cũng chẳng kém.
Tô Ngọc Xu nhẹ nhàng phủi cánh hoa trên tóc nàng, ghé sát lại hạ thấp giọng: “Ngươi biết hôm nay trong yến hội, ai là người tài mạo song toàn bậc nhất kinh thành không?”
“Tỷ tỷ nói là...?” Chung Ý phối hợp hỏi lại.
“Còn ai khác được nữa?” Trong mắt Tô Ngọc Xu lóe lên chút sùng kính, “Đương nhiên là đương kim bệ hạ rồi! Nghe nói tối nay ngài cũng sẽ tham gia dạ yến đấy.”
Chung Ý khẽ rũ mắt, nhỏ giọng nói: “Chỉ biết bệ hạ anh minh thần võ.”
Nàng cũng từng đọc sơ qua về những sự tích của vị đế vương trẻ tuổi này.
Năm xưa, biên cương rung chuyển, quân địch tiến đánh, quân ta liên tiếp bại lui. Khi ấy, bệ hạ vẫn còn là Tam hoàng tử trẻ tuổi, chủ động xin xuất chinh. Một trận chiến tại núi Vân Lĩnh, hắn thống lĩnh ba nghìn thiết kỵ, đêm tập kích doanh trại địch, phá tan tám vạn quân, lại tự tay chém đầu chủ soái phản quân, xoay chuyển cục diện.
Chính nhờ chiến tích đó, từ một hoàng tử vô danh, hắn trực tiếp được phong làm Thái tử, thiên hạ đều ca tụng.
Ban đầu, Thái tử cũng không phải là người được sủng ái nhất, nhưng hắn lại giỏi thu phục nhân tâm, từng bước củng cố địa vị.
Tiên đế ốm đau liên miên, bỏ bê triều chính, hắn nghiêm túc chấn chỉnh triều cương, thanh trừ gian thần, dẹp yên nội loạn. Năm ngoái tiên đế băng hà, Tứ hoàng tử, Ngũ hoàng tử mưu đồ tạo phản, đều bị hắn trấn áp. Người thì chết trong ngục, kẻ thì bị chém đầu giữa chợ.
Hắn lên ngôi hoàng đế, đặt niên hiệu Thiên Khải, từ đó vận mệnh quốc gia dần phục hưng.
Tô Ngọc Xu chớp chớp mắt, giọng nói đầy tự hào: “Tuy ta chỉ từng nhìn từ xa một lần, nhưng khí độ đó, dung mạo đó! Ta vốn đã gặp qua vô số nam nhân, thật không ai sánh bằng.”
Nàng tặc lưỡi kể tiếp: “Khi ấy, hắn còn chưa lên ngôi, vận một thân áo giáp màu ám kim, cưỡi ngựa lướt qua đầu hẻm, trời ạ, ngay cả tiếng vó ngựa cũng như đạp vào lòng ta vậy——gương mặt kia, khiến ta kinh ngạc đến rớt luôn cả viên đường hồ lô đang cầm trên tay!”
Chung Ý bị lối ví von của nàng làm cho bật cười: “Nếu để người khác nghe được lời này, e là sẽ cười đến chết mất.”
Nàng vừa nói, ánh mắt bất giác nhìn theo cánh hoa bay xuống, trong đầu đột nhiên hiện lên một bóng dáng.
Có thể kinh vi thiên nhân đến mức nào đây?
Có thể đẹp hơn cả người kia sao?
“Ây da, sao ngươi lại không nói gì thế?” Tô Ngọc Xu khẽ chọc vào tay nàng, “Không phải bị lời ta nói làm cho động tâm rồi chứ?”
Chung Ý bị nàng nói trúng tim đen, vội làm ra vẻ đứng đắn đáp lại: “Bệ hạ anh minh thần võ, là người mà thiên hạ kính ngưỡng, tỷ tỷ có khen nhiều hơn nữa cũng chẳng quá lời.”
Tô Ngọc Xu hài lòng gật đầu, trong mắt càng thêm mong chờ: “Đợi đến lúc dạ yến bắt đầu, nếu ngài thật sự tới, ngươi sẽ thấy ánh mắt ta—Tô Ngọc Xu—xưa nay chưa từng nhìn sai.”
Màn đêm buông xuống, xung quanh đài Bách Hoa trong Ngự Hoa Viên sáng rực vô số đèn cung đình.
Trên đài rộng lớn lát ngọc trắng, bàn dài sơn son đã được bày sẵn, ghế ngồi xếp theo tầng lớp. Phía đông là đình hóng gió mở một nửa, ánh nến trong đình lập lòe tỏa sáng.
Chung Ý theo phụ mẫu bước lên Bách Hoa đài, cung nữ dẫn họ vào ghế ngồi đã được sắp sẵn. Không giống yến hội bình thường, hôm nay người được mời đều là quan viên từ tứ phẩm trở lên cùng người thân.
Triều đại này vốn có phong tục cởi mở, bớt đi những lễ nghi phiền toái, nam nữ giao thiệp cũng không nghiêm ngặt lắm. Yến hội quan trọng, văn võ đại thần cùng phu nhân, quý nữ cùng ngồi chung cũng không phải hiếm thấy.
Chung phu nhân dẫn nàng nhẹ nhàng chào hỏi các quý phu nhân xung quanh, Chung Ý vừa đáp lời, vừa lặng lẽ quan sát những người có mặt.
Họ ăn mặc hoa lệ, thần sắc tự nhiên, còn nàng không rõ tại sao lại cảm thấy thấp thỏm——nàng sắp sửa được nhìn thấy vị đế vương trẻ tuổi tài danh lừng lẫy trong truyền thuyết, người đứng trên vạn người kia.
Đột nhiên, nội thị hô to một tiếng sắc bén:
“Bệ hạ giá đáo——!”
Bách Hoa đài lập tức chìm vào tĩnh lặng, tất cả mọi người đang cười nói liền đứng dậy, đồng loạt quỳ xuống hành lễ.
Chung Ý cúi đầu theo mọi người, ngay cả hô hấp cũng nhẹ nhàng cẩn thận.
Khí áp toàn bộ Ngự Viên như bị biến đổi, gió xuân dịu dàng ấm áp tựa hồ cũng ngưng lại.
Tiếng bước chân từ xa tiến lại gần, không nhanh không chậm. Đế giày thêu ám kim từng bước rõ ràng, chạm xuống nền ngọc phát ra tiếng vang khẽ.
Nàng cúi thấp đầu, không dám nhìn lên.
Đột nhiên, mũi giày ấy lại dừng ngay trước mặt nàng nửa bước.
Tim nàng thoáng chốc căng thẳng, đến thở cũng không dám.
Nhưng chỉ vài nhịp thở sau, bước chân ấy lại tiếp tục đi về phía trước, tất cả tựa như chỉ là nhất thời hứng thú của hoàng đế.
Chung Ý khẽ thở ra một hơi, vai cũng thả lỏng hơn đôi chút.
Thiên tử bước lên vị trí cao nhất, ánh mắt đảo qua toàn bộ phía dưới, dường như vô ý dừng lại một chỗ nào đó trong khoảnh khắc.
Cuối cùng, hắn mở miệng, giọng nói ấm như ôn ngọc, ngữ điệu ôn hòa nhưng mang theo khí thế không cho người khác xen vào: “Chư vị bình thân. Hôm nay không bàn triều chính, chỉ vì ngắm xuân, không cần quá giữ lễ tiết.”
Tiếng nhạc một lần nữa vang lên, âm thanh khuyên vòng chạm vào nhau, tiếng cười nhẹ, tiếng ly rượu va chạm đều sống động trở lại, tựa như sự im lặng áp lực vừa rồi chưa từng tồn tại.
Chung Ý lại ngẩn người bất động.
Thanh âm này...