“Yểu Yểu.”
Mưa đã tạnh, đội xe tù dần dần rời khỏi kinh đô và vùng lân cận.
Tiết lão thái thái dựa vào trong lòng cháu gái, cổ họng phát ra âm thanh yếu ớt khò khè: “Vừa rồi người kia... hắn chính là, chính là…”
“Là hắn, tổ mẫu.”
Tiết Yểu Yêu chưa nói ra tên người nọ, cũng không tiếp tục nói thêm, nhưng tổ tôn hai người đều đã ngầm hiểu rõ.
Tiết lão thái thái nhận ra Giang Lãm Châu.
Một đứa nhỏ năm sáu tuổi ngày ấy, bây giờ lớn lên, thoát thai hoán cốt, chỉ dựa vào khuôn mặt chắc chắn nhận không ra. Nhưng lão thái thái nhớ rất rõ, năm đó lão Tam mang về phủ đôi mẫu tử họ Giang, cuối cùng lại bị đuổi ra ngoài, đứa nhỏ đó tên là Giang Lãm Châu.
Về sau, hoàng gia bỗng nhiên xuất hiện thêm một vị hoàng tử, xếp hàng thứ ba.
Nghe nói do ân Quý phi sinh ra, nhưng vừa sinh thể nhược, bị Tư Thiên Giám phán đoán không sống quá mười lăm tuổi. Trước đây hắn vẫn luôn nuôi dưỡng ở nơi phong thủy thích hợp bên ngoài, đợi đến qua tuổi mười sáu, Thánh nhân mới hạ chỉ đem hắn đón về kinh đô, chính thức nhập vào hoàng gia ngọc điệp.
Đương nhiên, đây chỉ là cách nói thể diện đối ngoại.
Nếu sự thật đúng như vậy, thì Giang thị phải giải thích thế nào?
Chẳng qua, tất cả những điều này đều không quan trọng.
Năm đó, đồng dạng cũng mười sáu tuổi, Tiết Yểu Yêu từng vào cung dự tiệc. Khi nghe nói vị Tam hoàng tử mới hồi kinh tên là “Phó Lãm Châu”, nàng trong lòng liền sinh ra cảm giác kỳ lạ, mãi cho đến khi tận mắt nhìn thấy Tam hoàng tử, trên gương mặt hắn rõ ràng phảng phất bóng dáng của Giang thị, cùng với một nốt ruồi son nhỏ bên đuôi mắt trái.
Hóa ra thế gian này so với hí kịch, thoại bản còn muốn cẩu huyết hơn.
“Tiết gia đại tiểu thư, Ninh Chiêu Quận chúa phủ Trấn Quốc Công, cũng là vị tẩu tẩu tương lai của ngươi.”
Thái tử Phó Đình Uyên đã từng giới thiệu với Giang Lãm Châu như vậy.
Về thân thế của Giang Lãm Châu, về nhân sinh cảnh ngộ của hắn sau khi bị đuổi khỏi Tiết gia, hắn lưu lạc nơi đâu, đã trải qua chuyện gì, Tiết Yểu Yêu không có chút hứng thú.
Nàng chỉ biết rõ một điều: tốt nhất cả hai cứ xem như không quen biết.
Nếu không, chuyện năm xưa hắn cùng Giang thị từng ở Tiết gia, nếu bị người có tâm đưa đến trước mặt đế vương, nghĩ thế nào cũng chẳng tốt đẹp gì.
Vì thế, cố nén sóng gió trong lòng, Tiết Yểu Yêu làm bộ như lần đầu gặp gỡ, cong môi cười nói: “Thỉnh an Tam điện hạ.”
Thiếu nữ mười sáu tuổi, dung nhan như hoa xuân rực rỡ, ánh mắt long lanh, tay cầm quạt tròn phe phẩy, khi bước đi tựa hồ như có mây khói lượn lờ quanh thân.
Nhưng Giang Lãm Châu, ngay cả nhìn cũng chưa từng liếc mắt về phía nàng.
Vai hắn khẽ lướt qua nàng, hoàn toàn chìm vào trong bóng đêm.
Phó Đình Uyên thấy thế, tuy không rõ nguyên do, nhưng trước tiên vẫn dịu dàng trấn an: “Tam đệ từ nhỏ lưu lạc bên ngoài, chắc hẳn chịu không ít khổ cực, tính tình có chút cổ quái, Yểu Yểu đừng để trong lòng.”
Hồi ức dần kéo nàng chìm vào suy tưởng, tựa như mộng cảnh xa xôi.
Trước mắt Tiết Yểu Yêu dần hiện lên một khuôn mặt.
Khuôn mặt của Phó Đình Uyên.
Trường mi, môi mỏng, hoa bào ngọc quan, thân hình thon dài thanh tuyển như hạc. Chỉ cần tùy ý đứng đó, liền khiến hết thảy chung quanh trở nên ảm đạm thất sắc.
So sánh với hắn, Giang Lãm Châu như một con rắn độc, một lưỡi dao sắc bén, rõ ràng chưa để lộ nanh vuốt, lại đã khiến người khác cảm thấy áp lực đến mức không thể thở nổi.
“Lúc nãy hắn... là có ý gì?”
Lão thái thái hỏi, cũng chính là điều Tiết Yểu Yêu đang hoang mang.
Ở vùng quê hoang dã vừa rồi, Giang Lãm Châu rốt cuộc có ý đồ gì?
Nếu là ác ý, với quyền thế và địa vị hiện giờ của hắn, muốn nhục nhã nàng, muốn trả thù Tiết gia, đều dễ như trở bàn tay, như voi nghiền chết con kiến.
Nhưng nếu là thiện ý, Tiết Yểu Yêu lại không cảm nhận được chút thiện ý nào.
Hiểu được nỗi lo sợ trong lòng bà, thiếu nữ thu chân, vắt khô nước bùn dơ bẩn trên ống quần, lại kéo ô che mưa rách nát đến trước, đem lão thái thái hoàn toàn che kín bên trong.
Ngoài miệng nàng dịu dàng trấn an: “Tổ mẫu an tâm, tốt xấu gì... cháu gái cũng từng có chút giao tình với Đông Cung, điện hạ chắc chắn sẽ phái người âm thầm che chở chúng ta. Nói không chừng người của ngài ấy đã ở trên đường đến đây, hoặc đợi chúng ta tại một dịch trạm nào phía trước.”
Ngụ ý chính là, không cần sợ hãi ai đó nửa đường bỏ đá xuống giếng.
Lời nói là vậy, nhưng trong lòng Tiết Yểu Yêu cũng chẳng nắm chắc.
Lão thái thái cả người nóng bỏng, xiêm y ướt sũng bám sát người.
Có thể chống đỡ đến giờ, ý thức còn thanh tỉnh, hiển nhiên đã là cực hạn.
Bỗng nhiên bà ho kịch liệt một trận, đôi mắt vẩn đục chảy xuống nước mắt: “Hơn nửa đời người, đến lúc này lão bà tử mới hiểu rõ, thiên gia vô tình, đế vương bạc nghĩa. Vị kia ở Đông Cung... nếu thực sự dựa vào được, thì tổ phụ con, nam đinh Tiết gia rõ ràng bị kẻ gian hãm hại, cớ sao lại ra đến nỗi này...”
“Đừng nói nữa.”
Tiết Yểu Yêu đem đầu vùi trên vai bà, chua xót nhắm mắt: “Tổ mẫu, nghỉ ngơi một chút đi, nghỉ ngơi một chút là tốt rồi.”
“Chờ đến tối vào dịch trạm, cháu gái đã hỏi dịch quan, hắn nói Cao đại nhân đã đồng ý cho chúng ta mời đại phu. Khi ấy hong khô xiêm y, ăn chút đồ ăn, ngủ một giấc thật ngon, hết thảy sẽ tốt hơn.”
Còn như chuyện tổ phụ cấu kết phản đảng, thông đồng mưu phản với Nghiêu thân vương.
Thực hư thị phi bên trong, thiên ti vạn lũ.
Người đã chết rồi, hết thảy đều chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Dẫu muốn rửa sạch oan khuất, muốn tìm hiểu chân tướng, thậm chí muốn báo thù, lấy gì để làm đây?
Thiên hạ rộng lớn, đất nào chẳng phải của vua, U Châu xa xôi hơn ba ngàn dặm.
Nghe nói con đường phía trước hoang vu hiểm trở, trèo đèo lội suối, bao nhiêu gian nan đang đợi phía trước, mọi điều bất trắc đều chưa biết.
Trước hết phải sống đã, Tiết Yểu Yêu.
—
Hoàng thành, dạ yến, Lưu Tiêu Đài.
Nơi cao nhất, Kiếp Phù Du Các, người ngồi trên đó phóng mắt nhìn xa, liền thu vào tầm mắt cả kinh đô vạn nhà đèn đuốc sáng rực.
Giang Lãm Châu dựa người ngồi trên ghế gấp dưới hành lang, nhàn nhạt thưởng thức một chén rượu.
Hắn thất thần hồi lâu.
Cho đến khi cung nhân và thái giám tìm tới: “Điện hạ, Quý phi nương nương sai nô tài truyền lời, đợi khi dạ yến kết thúc, thỉnh ngài sang Chiêu Dương cung ngồi một lát.”
Nguyên nhân, chẳng vì điều gì khác.
Đông Cung hiện giờ bị liên lụy bởi đảng của Tiết gia và Nghiêu Thân vương, Thái tử còn đang bị giam giữ để thẩm tra, lần này Giang Lãm Châu vinh quang trở về kinh thành, tự nhiên trở thành người nổi bật nhất trong bốn vị hoàng tử trưởng thành, ngoại trừ Thái tử.
Ân Quý phi cố ý bồi dưỡng "tình cảm" với hắn, muốn kéo gần khoảng cách.
Đôi mẫu tử nửa đường này, một người là phi tử được đế vương sủng ái nhưng mất đi khả năng sinh đẻ; một người là hoàng tử từng lưu lạc dân gian, bốn năm trước mới nhận tổ quy tông nhưng khi đó đã mất mẹ, cô độc một mình.
Để sinh tồn trong vòng xoáy quyền lực ở hoàng thành, hai bên xem như dựa vào nhau, vinh nhục cùng chịu. Ngay từ hai năm trước khi Giang Lãm Châu mười tám tuổi cập quan, Ân Quý phi đã tỉ mỉ chọn lựa cho hắn một số quý nữ thế gia có dung mạo, phẩm hạnh và gia thế xuất sắc, tính toán chọn làm hoàng tử phi cho hắn.
“Còn nhỏ, cấp cái gì.” Không từng được giáo dưỡng trong cung, cũng không có thái sư thái phó dẫn dắt, so với các hoàng tử lớn lên từ nhỏ trong cung, Giang Lãm Châu mang theo sự cuồng dã, ngang tàng khó thuần.
Nhưng đế vương trong lòng có chút áy náy, đối xử với hắn đặc biệt hậu đãi.
Ân Quý phi cũng không thể miễn cưỡng, hôn sự rốt cuộc không thành.
Thế nhưng hai năm gần đây, hắn danh tiếng vang dội tại Bắc Địa.
Chiến công lập được còn huy hoàng hơn cả một số lão tướng cả đời chinh chiến sa trường.
Huống chi hiện giờ hắn đã trưởng thành càng thêm tuấn mỹ vô song, phong thái xuất chúng, vừa hiện thân tại lưu tiêu đài đã thu hút vô số ánh mắt quý nữ.
Lúc trước, trong bữa tiệc phong tước, Thừa Đức Đế nói rõ hắn đã không còn nhỏ, nên sớm thành thân.
Người được chỉ hôn chính là thiên kim của Hộ bộ Thượng thư, là người Ân Quý phi đã sớm chọn lựa từ trước.
Theo lẽ thường, Giang Lãm Châu đáng lẽ phải nhận chỉ tạ ơn.
Dù có ý kiến riêng thì cũng nên kín đáo nói sau.
Nhưng hắn lại nói:
“Xin lỗi, nhi thần chưa kịp báo cho phụ hoàng mẫu phi, hai năm trằn trọc ở Bắc Địa, không may nhi thần mắc bệnh kín. Nếu thiên kim nhà Thượng thư không ngại cả đời thủ tiết khi chồng còn sống, vậy thì cảm tạ.”
Chỉ thiếu chưa nói thẳng: ta bị bệnh, không cứng được.
Ngươi xác định muốn gả?
Toàn bộ lưu tiêu đài lập tức rơi vào im lặng.
Trên bảo tọa, sắc mặt Thừa Đức Đế đen như đáy nồi, vốn định răn dạy vài câu, nhưng trước mắt bao nhiêu hoàng thân quốc thích, triều thần cùng thế gia nữ quyến đều đang nhìn. Thượng thư thiên kim vốn đang e lệ, trong chốc lát cũng biến đổi thần sắc thất thường.
Giang Lãm Châu lại chẳng hề hứng thú lưu lại, trực tiếp đứng dậy rời khỏi chỗ, một mình lên lầu Kiếp Phù Du.
Lúc này.
“Truyền lời đến Chiêu Dương cung, bổn vương mệt mỏi, chuyện gì ngày mai hãy nói.”
Ngay lúc này một nam tử ăn vận nghiêm chỉnh bước lên, “Điện hạ.”
Giang Lãm Châu hờ hững nhìn lướt qua, tiểu thái giám nhanh chóng hiểu ý lui ra cùng đám cung nhân.
Nam tử kia mới tiến lại gần, do dự nói: “Thuộc hạ… có việc bẩm báo.”
Tiêu Túc, thân tín tùy hầu bên người Giang Lãm Châu, từ trước tới nay làm việc cực kỳ hiệu quả.
Hắn mang đến tin tức không chỉ là chi tiết tội trạng của Tiết gia và tình hình hiện giờ của Đông Cung, còn có—
“Người già trẻ cùng thê quyến Tiết gia đều bị lưu đày đến U Châu, Bắc Cảnh.”
Bắc Cảnh U Châu, một trong chín châu thiên hạ.
Là địa bàn của bọn họ.
Giang Lãm Châu: “Liên quan gì tới ngươi, ai bảo ngươi bẩm những chuyện này?”
Tiêu Túc: “…”
Đúng là không liên quan tới hắn, nhưng nhớ lại buổi chiều mưa lớn hôm nay, điện hạ mình ở ngoại ô kinh thành đã biểu hiện khác thường. Tiêu Túc cắn răng, dè dặt thử hỏi: “Vậy thuộc hạ có cần phái người âm thầm đi theo… bảo vệ các nàng?”
Việc này Giang Lãm Châu chưa từng sai Tiêu Túc điều tra điều gì.
Cũng chưa bao giờ yêu cầu báo cáo chuyện này.
Hoàn toàn là do mấy thuộc hạ tự suy đoán ý tứ rồi tự thương lượng với nhau.
Cứ tưởng đây là săn sóc chu đáo.
Không ngờ Giang Lãm Châu nghe xong, lại nhẹ nhàng nhếch môi cười lạnh.
Trước mắt hắn hiện lên cảnh tượng nhiều năm trước, dưới sự dung túng ngầm của trưởng bối Tiết phủ, mẫu thân Giang thị của hắn bị bức ép đến sống không bằng chết.
Mùa đông năm ấy quá lạnh, đầu mái hiên phủ băng lóe sáng dưới nắng sớm, hắn quỳ gối trong tuyết liên tục cầu xin: “Tỷ tỷ, cầu xin tỷ tỷ cho đại phu tới xem bệnh cho mẹ ta đi! Cầu xin ngươi…”
Giang Lãm Châu sáu tuổi rưỡi quỳ gối trước mặt Tiết Yểu Yêu bảy tuổi.
Hắn dập đầu liên tục, trán đập đến rướm máu.
Nhưng chỉ đổi lại một câu ngạo nghễ của nàng: “Dựa vào cái gì? Nếu không có ngươi với mẹ ngươi, cha mẹ ta sẽ không ngày ngày cãi nhau, mẹ ta càng sẽ không mỗi đêm khóc lóc đến bệnh nằm liệt giường, đều tại các ngươi!”
Sau khi tiểu bá vương thể hiện thái độ, người bên cạnh nàng ai cũng chế nhạo hắn, nói mẹ hắn là hồ mị tử không biết xấu hổ, mưu toan trèo cao. Lũ tiểu nhân coi hắn như ngựa cưỡi, bắt hắn quỳ xuống đất thay phiên nhau giẫm đạp vui đùa.
Ký ức năm xưa tràn về.
Đôi mắt sâu thẳm xuyên qua bóng đêm rực rỡ, nhìn về năm tháng xa xôi không ai biết.
Giọng Giang Lãm Châu lạnh buốt: “Ngươi từ đâu nhìn ra, lấy cái gì cho rằng bổn vương muốn nghe tin tức về nàng, càng muốn che chở cho nàng?”
Tiêu Túc: “…”
Nếu lúc này ở đây là Huyền Luân, người tùy hầu xa tận Bắc Cảnh, hẳn sẽ phân tích được nguyên nhân điện hạ khác thường.
Đáng tiếc Huyền Luân không có ở đây.
Tiêu Túc thấy làm khéo thành vụng, vội vã sửa chữa: “Là thuộc hạ nghĩ không chu đáo, làm việc lỗ mãng, xin điện hạ thứ lỗi. Thuộc hạ xin đi tìm chỗ diện bích suy nghĩ lại.”
Vừa nói vừa sờ mũi, Tiêu Túc xoay người định đi.
Không ngờ vừa bước hai bước.
“Quay lại.”
Giang Lãm Châu vuốt ve một cành hoa trên sân thượng, thản nhiên mở miệng, giọng điệu nhẹ bẫng nhưng u ám: “Âm thầm phái người theo cũng không phải không thể.”
“Sao chép ra một bản tay sách.”
“Ghi chép rõ ràng Tiết Yểu Yêu chịu khổ chịu nạn, tuyệt vọng nghèo túng ra sao, mỗi ngày nàng ăn mặc thế nào, buồn vui ra sao, chỗ nào bị thương, đau ở đâu, rơi bao nhiêu nước mắt, có từng bị người làm nhục hay không, nhất định phải từ lớn đến nhỏ ghi rõ ràng.”
“Đặt tên là Hoa Khổng Tước chịu khổ tay sách.”
Tiêu Túc: “…”
Nhìn điện hạ đứng giữa đêm đen lạnh lẽo như ác thần, hắn có chút ngẩn ngơ.
Cuối cùng, Tiêu Túc đành thấp giọng hỏi: “Vậy trong ba nghìn dặm đường lưu đày này, nếu phát sinh bất kỳ ngoài ý muốn nào, thuộc hạ phái người…?”
Giang Lãm Châu lạnh nhạt:
“Không cần tương trợ, không cần bảo vệ, càng không được lộ thân phận.”
“Chỉ cần bảo đảm trước khi nàng tới U Châu, người còn sống, tay chân đầy đủ, lành lặn không tổn hại.”
“Còn những người khác của Tiết gia, sống chết mặc kệ.”