[Góc nhìn – Trương Niên Thành]
Tan học. Trời không mưa, nhưng lòng anh… đang cuộn bão.
Tin nhắn từ cô giúp việc vang lên trong đầu cậu như tiếng chuông cảnh báo:
“Mẹ cậu ngất trong phòng làm việc, được đưa vào viện lúc trưa. Giờ đang truyền nước, bác sĩ bảo do làm việc quá sức.”
Tay Niên Thành siết chặt quai cặp. Trong khoảnh khắc ấy, lý trí thường ngày sụp đổ.
Anh không còn bình tĩnh nổi.
Mẹ – người phụ nữ anh yêu thương và cũng là chỗ dựa duy nhất còn lại. Người đã chống chọi với bao sóng gió để nuôi anh khôn lớn. Nếu bà có mệnh hệ gì… anh không biết mình sẽ ra sao.
Anh xin giáo viên ra sớm. Không thèm đợi xe, anh chạy bộ ra cổng trường, vừa chạy vừa bấm điện thoại, tay run đến mức không thể mở được ứng dụng gọi xe.
Và rồi — một giọng nói dịu nhẹ cất lên từ phía bên kia đường.
“Trương Niên Thành?”
---
[Góc nhìn – Tô Mạn Mạn]
Mạn Mạn vừa tan học sớm vì tiết cuối bị hủy. Cô bước chầm chậm ra cổng trường, định ghé siêu thị mua vài món cho bà thì bất chợt… cô thấy một hình bóng rất quen thuộc — đang loạng choạng, tay run rẩy, đứng ở vệ đường như thể mất phương hướng.
Là Trương Niên Thành.
Nhưng đây… không phải là Niên Thành mà cô từng biết.
Không phải người con trai lạnh lùng, điềm đạm, hay né tránh ánh nhìn.
Mà là một cậu con trai với ánh mắt hoảng loạn, gương mặt tái nhợt như đang chống chọi với điều gì rất kinh khủng.
“Cậu… sao vậy?!” – cô hốt hoảng chạy đến, tim đập nhanh theo một cách hoàn toàn khác.
Anh ngước lên.
Và trong đôi mắt ấy — nước mắt đã ngấn. Cổ họng nghẹn lại. Và không kìm được nữa…
Anh ngã vào vai cô. Gục đầu, khóc.
---
[Góc nhìn – Trương Niên Thành]
“Tớ xin lỗi… tớ không biết vì sao mình lại như vậy… mẹ tớ… ngất, đang trong viện… tớ sợ… tớ thật sự rất sợ…” – giọng cậu lạc đi, vỡ ra như làn khói mỏng.
Vai áo cô thấm ướt. Nhưng cô không đẩy cậu ra. Không hỏi thêm gì. Chỉ lặng im giữ anh lại, cho đến khi cơn run rẩy ấy dần dịu xuống.
“Đi, tớ đưa cậu đến viện,” – giọng cô nhẹ như gió thoảng nhưng đủ sức khiến anh nắm tay cô, như một phao cứu sinh giữa dòng nước xiết.
---
[Tại bệnh viện – Phòng bệnh VIP]
Niên Thành mở cửa phòng bệnh trong im lặng. Mẹ anh đang nằm truyền nước, gương mặt tái nhợt nhưng đã an tĩnh hơn.
Người phụ nữ ấy – vẫn luôn mạnh mẽ, luôn cười với anh như không có gì xảy ra… giờ nằm đó, yếu ớt hơn bao giờ hết.
Anh tiến lại, nắm lấy tay bà, khẽ gọi:
“Mẹ…”
Bà mở mắt, thấy con trai, rồi thấy cô gái đang đứng phía sau.
“Con đến rồi à… À, đây là…?”
“Dạ, cháu là… bạn học cùng trường với Thành ạ. Cháu tình cờ gặp anh ấy ở cổng trường,” – Mạn Mạn cúi đầu lễ phép.
Bà mỉm cười yếu ớt:
“Cảm ơn cháu… vì đã ở bên nó. Nó rất ít khi cho ai thấy bộ mặt yếu đuối thế này.”
Mạn Mạn nhìn sang Niên Thành – anh đang lau nước mắt, lặng lẽ như chưa từng khóc. Nhưng cô biết – chính khoảnh khắc ấy, khoảng cách giữa họ đã biến mất.
Rồi mẹ anh khẽ hỏi:
“Cháu có người thân đi cùng không?”
“Dạ… cháu sống với bà và anh hai ạ. Bố mẹ cháu mất khi cháu còn nhỏ.”
Bà nắm nhẹ tay cô, ánh mắt ấm áp:
“Thật giống Thành… nó cũng chỉ còn một mình mẹ. Nếu sau này, hai đứa có thể làm bạn thân… dì sẽ rất yên tâm.”
Mạn Mạn không nói gì. Nhưng trong lòng… có thứ gì đó vừa nở rộ. Như hoa nở sau mưa.
---
[Trên đường về – Góc nhìn – Tô Mạn Mạn]
Cô đi cạnh anh. Hai người không nói gì nhiều. Nhưng không cần nói – cô hiểu.
Lần đầu tiên, cô thấy rõ trái tim ẩn sau lớp vỏ lạnh lùng ấy: mỏng manh, đầy tổn thương, và rất biết yêu thương.
Và cô nhận ra, cô không chỉ thích anh nữa.
Cô muốn ở bên anh – khi anh cười, và cả khi anh yếu đuối.