Tô Mạn Mạn lặng lẽ đứng trước gương, vuốt lại tóc mái một lần nữa trước khi khoác chiếc balo lên vai. Ánh nắng sớm chiếu xuyên qua khung cửa sổ, dịu dàng như chính tâm hồn cô gái ấy. Mạn Mạn bước xuống nhà, nơi bà đang cắm hoa và anh hai thì đang chuẩn bị bữa sáng.

"Xuống ăn đi Mạn Mạn, hôm nay có bánh sandwich em thích nè," giọng Tô Dịch trầm ấm vang lên.

"Vâng ạ," cô đáp, ánh mắt ánh lên sự ấm áp. Gia đình nhỏ này tuy thiếu vắng ba mẹ, nhưng lúc nào cũng đầy ắp tình thương.

Sau bữa sáng, Mạn Mạn khoác cặp ra khỏi cổng, không quên chào bà và anh. Con đường đến trường rợp bóng cây, nhẹ nhàng như một bản nhạc không lời. Trường học – nơi chẳng có gì quá đặc biệt với cô, ngoại trừ một người…

Hôm đó, khi tan học, Mạn Mạn vô tình nán lại để tìm sách trong thư viện. Lúc bước ra, sân trường đã thưa dần. Và rồi, cô dừng lại. Ở góc hành lang phía sau tòa nhà chính, ánh hoàng hôn nhẹ phủ lên bóng dáng cao gầy đang tựa vào lan can, tay cầm quyển sách dày.

Trương Niên Thành.

Anh đứng đó, ánh mắt chăm chú đọc sách, gương mặt nghiêng nghiêng trong nắng chiều khiến tim cô bất giác lệch một nhịp. Không có ai xung quanh, chỉ có gió và hương thơm hoa sữa nhè nhẹ. Mạn Mạn ngẩn ngơ, như một đứa trẻ vừa nhìn thấy điều kỳ diệu.

"Đẹp trai thật..." cô lẩm bẩm, rồi vội quay đi, má đỏ ửng. Cô không biết rằng, chỉ một thoáng đó thôi, đã khiến hình bóng anh khắc vào tim cô.

Nhưng điều cô không hề hay biết là – ngay khoảnh khắc cô bước ngang qua, Trương Niên Thành đã thoáng nghiêng đầu, đôi mắt chạm phải bóng dáng nhỏ nhắn ấy, khẽ sững lại.

"Mùi hương này là gì thế..." anh nghĩ. Hương sữa tắm thoảng qua – ngọt ngào mà dễ chịu, như cơn gió đầu thu.

Ngày hôm đó, cả hai người đều chẳng nói lời nào. Nhưng trái tim – đã âm thầm rung động.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play