[Góc nhìn – Tô Mạn Mạn]
Thứ Bảy.
Một ngày trời mưa rả rích từ sáng sớm. Mạn Mạn ngồi trước gương, sửa lại chiếc kẹp tóc màu be đơn giản. Bà dặn cô mang ít cháo đến tiệm hoa của bà vì hôm nay bà trực tiệm từ sớm. Dù trời mưa, cô vẫn không quên khoác chiếc áo mưa trong suốt và ôm hộp cháo cẩn thận.
Trên đường, cô ghé ngang nhà sách gần ga tàu điện – nơi cô thường đến tìm vài quyển sách cũ mỗi cuối tuần. Cô không biết rằng… một sự tình cờ sắp đến.
---
[Góc nhìn – Trương Niên Thành]
Cũng trong sáng đó, Niên Thành đến hiệu sách gần ga tàu để mua sách chuyên ngành vật lý nâng cao. Cậu vẫn giữ thói quen đi dạo một mình vào cuối tuần, để đầu óc nghỉ ngơi sau những ngày học tập căng thẳng.
Trời mưa không nặng, nhưng dai dẳng. Khi Niên Thành rời hiệu sách, tay cầm thêm vài quyển sách cũ, cậu vừa định rẽ vào hẻm tắt thì nghe tiếng bước chân vội vã phía sau. Và rồi – giọng hét nhỏ:
“A…!”
Cậu quay lại, tim thắt lại một giây.
---
[Góc nhìn – Tô Mạn Mạn]
Chiếc xe máy lao từ hẻm ra quá bất ngờ. Cô chỉ vừa bước tới góc đường, chưa kịp phản ứng thì đôi chân đã cứng đờ. Trong khoảnh khắc đó, tất cả trở nên mờ nhòe.
Nhưng rồi — một bàn tay mạnh mẽ kéo cô về phía sau. Cô ngã nhào vào ai đó, hơi thở dồn dập, mưa rơi trên tóc, vai và cả trái tim đang đập loạn của mình.
Cô ngước lên. Là… Trương Niên Thành.
Anh đứng chắn phía trước cô, đôi mắt trầm tĩnh nhưng rõ ràng đang lo lắng.
“Cậu không sao chứ?”
Cô lắc đầu, hơi run. “Tớ… cảm ơn…”
“Lần sau đi đường nhớ quan sát, góc này khuất xe dễ lao ra bất ngờ lắm,” anh nói, giọng vẫn bình thản như mọi khi, nhưng tay vẫn đặt hờ trước vai cô – như đang kiểm tra xem cô có bị thương không.
---
[Góc nhìn – Trương Niên Thành]
Cậu chưa từng nghĩ sẽ gặp lại cô ở đây – ngoài không gian học đường.
Góc hẻm nhỏ, hiệu sách cũ, và cô – người con gái với đôi mắt ngơ ngác và mùi hương quen thuộc ấy – lại một lần nữa xuất hiện. Nhưng lần này, cô không đi ngang, không lướt qua như gió. Cô ngã vào lòng cậu, thực sự.
Cậu thấy đôi vai nhỏ ấy run lên, thấy đôi môi mím chặt cố kìm cơn sợ hãi, và bất giác… thấy mình muốn bảo vệ cô nhiều hơn nữa.
“Cậu không nên ra ngoài khi trời mưa nếu không chắc đường đâu,” anh nói thêm, cố giữ giọng bình thường.
“Nhưng tớ phải mang cháo cho bà… và ghé mua sách…”
Câu trả lời quá đỗi thật thà khiến Niên Thành bật cười – nụ cười hiếm hoi thoáng qua trên môi anh.
---
[Trước cửa tiệm hoa – lúc chia tay]
Anh đi cùng cô một đoạn ngắn, hộ tống cô an toàn đến gần tiệm hoa. Khi Mạn Mạn quay lại, chuẩn bị chào, thì anh đã cất bước rời đi, chỉ để lại một câu nói nhẹ nhàng:
“Lần sau nhớ cẩn thận hơn.”
Cô đứng lặng.
Lần này, tim cô không chỉ rung động. Nó… nhớ anh.
Mạn Mạn chạm tay lên vai áo – nơi anh đã giữ lấy cô lúc nãy. Ấm. Dù trời vẫn mưa.
Cô thầm nghĩ: Mình… thích cậu ấy rồi.
---
[Góc nhìn – Trương Niên Thành]
Trên đường về, Niên Thành đi chậm hơn thường lệ. Tay anh vẫn nhớ cảm giác khi kéo cô vào lòng – mỏng manh nhưng cũng thật gần gũi. Anh không biết tên cô viết thế nào, không có số điện thoại, không một lời kết bạn. Nhưng điều kỳ lạ là – anh không thấy tiếc.
Chỉ cần biết rằng cô an toàn, là đủ.
Hoặc… chưa đủ. Nhưng chưa cần vội.