[Góc nhìn – Tô Mạn Mạn]
Ngày hôm nay trời âm u. Mạn Mạn ngồi trong lớp nhìn ra ngoài cửa sổ, mây xám giăng đầy, như thể ông trời cũng muốn che giấu điều gì đó.
“Cậu nhớ mang ô chưa?” – Khả Vy huých nhẹ cô khi thấy Mạn Mạn cứ lơ đãng nhìn trời.
“Rồi, mang rồi… mà tớ nghĩ lát chắc không mưa đâu,” Mạn Mạn đáp nhỏ, mắt vẫn vô thức nhìn hành lang – nơi cô thường thấy một bóng lưng quen thuộc.
Sau lần chạm mặt hôm đó, không hiểu sao tim cô cứ ngập ngừng mỗi khi ra căn-tin hay xuống thư viện – dù chẳng có lý do nào cụ thể. Cô chẳng nói với ai, kể cả Khả Vy. Có những thứ chỉ nên giữ riêng cho mình… ít nhất là cho đến khi chắc chắn.
---
[Góc nhìn – Trương Niên Thành]
Hôm nay trời u ám – Trương Niên Thành không thích kiểu thời tiết này. Nó khiến đầu óc anh chậm lại, còn tâm trí thì… cứ nhớ mãi một bóng hình.
Anh đã thấy cô gái ấy vài lần nữa, lướt qua như gió thoảng. Mỗi lần gặp, anh đều chỉ nhìn thoáng rồi quay đi, nhưng trong lòng lại lặng lẽ ghi nhớ.
“Ê, chiều nay họp CLB thiện nguyện trường nha, mày đừng trốn,” – Lục Dương nhắc trong khi ngáp dài. “Tao nghe là lớp bên kia cũng có vài người tham gia, hình như có cô gái ‘hương sữa tắm’ của mày luôn đó.”
Niên Thành liếc cậu bạn, khẽ gật đầu. Lần đầu tiên anh thấy mình mong chờ một buổi họp CLB vô thưởng vô phạt đến vậy.
---
[Chiều hôm đó – Sân trường – CLB Thiện Nguyện]
[Góc nhìn – Tô Mạn Mạn]
Mạn Mạn đứng cùng Khả Vy, trong nhóm các tình nguyện viên được phân chia nhiệm vụ dọn thư viện cũ.
“Trời ơi, sao hôm nay phải dọn cái chỗ bụi bặm nhất vậy trời…” – Khả Vy rên rỉ.
“Thôi mà, có mình trong nhóm dọn chung nữa kìa…” – Mạn Mạn chưa nói hết câu thì sững người.
Người đó – Trương Niên Thành – đang bước vào, tay đeo găng, vẻ mặt vẫn điềm tĩnh nhưng ánh mắt… như đang tìm kiếm điều gì đó.
Và rồi, ánh mắt họ chạm nhau.
Mạn Mạn cúi xuống thật nhanh, giả vờ lau giá sách. Tim cô đập nhanh đến mức chính cô cũng không hiểu sao lại căng thẳng đến vậy.
---
[Góc nhìn – Trương Niên Thành]
Anh thấy cô trước tiên. Lần này, không chỉ là lướt qua, mà là cùng chung một không gian, một nhóm nhỏ. Có cô, có cô bạn tinh nghịch đi cạnh, và… cả nụ cười khẽ nở khi cô nhìn tập sách cũ.
“Em tên gì vậy?” – Một cô bạn gái khác hỏi Mạn Mạn khi chia nhóm.
“Tớ là Mạn Mạn.”
Trái tim Niên Thành như khựng lại một giây. Tô Mạn Mạn. Cái tên nhẹ nhàng mà hợp với cô đến kỳ lạ.
Anh không nói gì, chỉ đứng cạnh cô, giúp đưa mấy hộp sách nặng. Khi tay họ vô tình chạm vào nhau – rất khẽ thôi – Mạn Mạn giật mình rụt lại, còn anh thì... lần đầu tiên, khẽ mỉm cười.
“Cảm ơn,” cô lí nhí nói.
“Không có gì.” Giọng anh trầm thấp, dễ nghe đến mức cô cảm thấy mặt mình nóng ran.
---
[Kết thúc buổi dọn dẹp – Trời bắt đầu đổ mưa]
Khả Vy quên mang ô, Mạn Mạn định che cho cả hai thì giọng nam quen thuộc vang lên từ phía sau:
“Này, Tô Mạn Mạn – đi chung ô không?”
Mạn Mạn quay lại, ánh mắt tròn xoe.
Là… Trương Niên Thành. Và anh đang che ô đứng đó – cao lớn, trầm mặc, nhưng ánh mắt lại nhẹ nhàng đến không ngờ.
Lúc này, mưa bắt đầu rơi – như tiếng lòng đồng điệu của hai người vừa chạm nhau thật sự lần đầu.