[Góc nhìn – Tô Mạn Mạn]
Chiều Chủ Nhật.
Trời lặng gió, không mưa. Trái tim cô lại… xôn xao.
Suốt một ngày kể từ khi rời bệnh viện, hình ảnh Niên Thành yếu đuối, đôi mắt đỏ hoe và ánh nhìn biết ơn của mẹ anh cứ ám ảnh trong tâm trí cô. Không phải theo cách nặng nề – mà như một dư âm ấm áp.
Hôm nay, cô xin phép bà và chuẩn bị một bó hoa mẫu đơn – loài hoa mẹ cô từng thích, tượng trưng cho sự yêu thương và tinh tế. Cô nhớ lời bà hay nói:
> “Mỗi đóa hoa tươi là một lời cảm ơn bằng hương sắc.”
Cô muốn gửi lời cảm ơn đến mẹ Niên Thành – và cả lời động viên ngầm rằng: có cô, anh không cô đơn.
---
[Tại bệnh viện – phòng bệnh số 507]
Mạn Mạn gõ cửa nhẹ.
Mẹ Niên Thành đang ngồi dựa lưng lên gối, ánh mắt mừng rỡ khi thấy cô:
“Là cháu đấy à? Vào đi, vào đi cháu.”
Mạn Mạn mỉm cười, đưa bó hoa ra trước:
“Cháu ghé thăm dì. Cháu mang ít hoa cho dì, hy vọng dì sẽ nhanh khỏe hơn ạ.”
Mẹ anh cười hiền, đón bó hoa:
“Ôi trời, ngoan quá. Dì thích lắm. Cảm ơn cháu nhé.”
“Dì thấy trong người thế nào rồi ạ?”
“Đỡ nhiều rồi. Chắc nhờ hôm đó cháu ở cạnh Thành, nên nó cũng nhẹ lòng…”
Cửa mở. Mạn Mạn quay lại — là Trương Niên Thành, vừa mang cháo đến. Ánh mắt anh khi thấy cô liền sáng lên, khẽ khựng một chút rồi bước tới.
“…Cậu đến đây… vì mẹ tớ à?”
Mạn Mạn gật nhẹ, má hơi ửng hồng.
Mẹ anh tinh ý, nở nụ cười, bảo khẽ:
“Dì thấy có người đến thăm thì tinh thần khỏe hẳn đó con.”
Niên Thành nhìn Mạn Mạn, ánh mắt dịu đi thấy rõ.
Lúc tiễn cô ra khỏi phòng, cả hai cùng bước chậm trong hành lang bệnh viện dài và yên tĩnh. Không ai nói gì, nhưng không khí không hề ngượng ngùng. Đến khi đứng trước cổng viện, anh bất ngờ lên tiếng:
“…Cậu dùng WeChat chưa?”
Cô hơi ngạc nhiên:
“Có… nhưng chưa dùng nhiều…”
Anh lấy điện thoại ra, chìa màn hình mã QR:
“Kết bạn với tớ nhé.”
Mạn Mạn bối rối vài giây rồi bật cười, lấy điện thoại ra quét.
“Bạn bè rồi nhé, học bá.”
Anh nhướng mày nhẹ:
“Lần đầu nghe cậu gọi tớ như thế đấy.”
---
[Tối hôm đó – WeChat – 21:30]
Niên Thành:
> Cậu về đến nhà chưa?
Mạn Mạn:
> Về rồi. Còn cậu? Mẹ cậu ổn chứ?
Niên Thành:
> Ổn hơn rồi. Cảm ơn cậu vì đã đến. Mẹ tớ rất quý cậu đấy.
Mạn Mạn:
> Dì ấy dịu dàng và mạnh mẽ giống cậu quá.
Niên Thành:
> …Tớ không mạnh mẽ đâu. Ít nhất là hôm đó.
Mạn Mạn:
> Tớ nghĩ… mạnh mẽ không phải lúc nào cũng không khóc. Mà là dám khóc, dám cho người khác thấy mình cần được sẻ chia.
Cậu im lặng vài giây, rồi gõ tiếp.
Niên Thành:
> Hôm đó nếu không gặp cậu, tớ thật sự không biết mình sẽ ra sao.
Mạn Mạn:
> Còn nếu hôm đó cậu không cứu tớ ngoài đường… có khi giờ tớ vẫn còn ngồi khóc bên mép vỉa hè vì bị xe suýt tông đấy =))
Niên Thành:
> Cậu thật lạ. Vừa ngốc vừa dễ thương.
Mạn Mạn:
> Học bá chê người khác ngốc là phạm quy đó!
Niên Thành:
> Nhưng học bá không cấm được cảm xúc của mình đâu…
Mạn Mạn:
> ???
Niên Thành:
> …Tớ thấy thích mỗi khi nói chuyện với cậu. Thật đấy.
Mạn Mạn dừng lại vài giây. Rồi tim cô đập loạn.
Mạn Mạn:
> Tớ cũng vậy.
Rồi cả hai cùng không nhắn thêm gì nữa.
Chỉ nằm đó – nhìn màn hình, và cười… như hai đứa ngốc.
---
[Góc nhìn – Niên Thành]
Cậu tắt đèn, nhìn trần nhà, nhưng vẫn cầm điện thoại.
Đêm ấy, không cần bài vở, không cần vật lý…
Chỉ cần một cô gái tên Tô Mạn Mạn, và một buổi tối dài với những tin nhắn dịu dàng, là đã đủ làm lòng cậu dịu lại.