Chương Thụ đã xác định, năm nay hắn vừa tròn mười tám tuổi, còn ba tháng nữa mới tới sinh nhật.

Vậy thì tiểu Mộc Cẩn chắc chừng mười bảy tuổi, sinh vào mùa xuân, sinh nhật cũng đã qua rồi.

Xem ra cách thời điểm trong nhà xảy ra chuyện còn khoảng hai, ba tháng nữa. Chuyện đã qua quá lâu, hắn chỉ nhớ mơ hồ là vào khoảng mùa hạ hoặc đầu thu năm nay, căn bản không nhớ nổi chính xác là lúc nào.

Lúa mạch đã gặt xong hết, hai hôm nay ngoài ruộng cũng không còn việc gì làm. Chương Thụ suy nghĩ một lát, quyết định muốn lên huyện một chuyến, xem có chỗ nào đang tuyển người làm công nhật không. Giờ hắn cũng muốn bắt đầu tích góp tiền bạc, không thể cứ trông chờ vào ông bà mãi chỉ vì họ còn ít tiền tiết kiệm.

Hắn vừa nói chuyện này ra, ông bà cũng không phản đối, ngược lại còn tỏ vẻ tán đồng. Họ cũng thấy gần đây Chương Thụ dường như thật sự đã biết nghĩ, hiểu chuyện hơn trước.

Nhưng họ có một điều kiện, là hắn không được tự mình đi một mình, phải đợi hàng xóm kế bên – đại ca Lai Vượng – gặt xong lúa mạch rồi cùng đi với hắn. Lai Vượng đã có kinh nghiệm.

Đừng tưởng làm công nhật là chuyện đơn giản. Người ta làm được hai hôm là mặt mày phơi nắng tới mức bong tróc, nếu không có sức thì chưa chắc ai muốn thuê, giá thuê cũng không cao.

Chương Thụ gật đầu. Đại ca Lai Vượng đã có vợ, lớn hơn hắn chừng năm, sáu tuổi, kiểu người này từ trước đến nay cũng không hay bắt nạt gì hắn, nên hắn cũng không thấy ngại khi phải đi cùng.

Nghĩ đến từ hôm dắt tay nhau trên sườn núi tới nay, hắn vẫn chưa gặp lại Mộc Cẩn, trong lòng liền nhớ nhung vô cùng. Thế là hắn năn nỉ nãi nãi luộc cho một quả trứng gà, rồi lén lút đi đến nhà Mộc Cẩn.

Nhà hắn ở gần trung tâm thôn, còn nhà Mộc Cẩn lại nằm tận cuối thôn, sát bên dãy núi lớn. Tính ra thì không phải quá xa, nhưng cũng chẳng gần, một đứa con trai tầm tuổi hắn đi bộ tới nơi cũng phải mất chừng nửa giờ.

Hắn hào hứng bước về phía nhà Mộc Cẩn, ai ngờ lúc đi ngang qua một nhà dân nọ thì bị chặn lại ở phía sau nhà. Nơi này sau nhà có một khoảnh rừng trúc khá lớn, lại nằm ở khu vực hẻo lánh nhất trong thôn, Chương Thụ nhìn trước nhìn sau đều không thấy đường thoát, trong lòng không khỏi dâng lên một nỗi tuyệt vọng.

Người chặn đường hắn là Vương Trường Phát và Chu Đại Bảo – hai kẻ vẫn thường bắt nạt người trong thôn, cũng là bạn nối khố chuyên làm chuyện xấu.

Vương Trường Phát vẫn còn tức tối vì chuyện lần trước trên sườn núi. Khi đó hắn bị Chương Thụ đẩy một cái trở tay không kịp, còn chưa kịp đánh lại thì Chương Thụ đã chạy mất, tưởng chuyện vậy là xong.

Ai ngờ tên hèn nhát này lại dám về nhà kể ra, mà nãi nãi của hắn lại đi buôn chuyện với hàng xóm, dăm ba câu lại khiến cả thôn đều biết. Trong lời kể của bà, Chương Thụ trở thành tôn nhi gan dạ dám chống lại kẻ ác, khiến bà nở mày nở mặt.

Vương Trường Phát mất mặt đến không chịu nổi, cả thôn đều biết hắn bị Chương Thụ đánh. Nếu nhịn chuyện này, sau này còn ra thể thống gì, sao còn làm "lão đại" ở Thủy Đầu thôn?

"Thằng nhóc, mày cũng giỏi lắm nhỉ?" Vương Trường Phát vừa đi tới gần, vừa dùng tay vỗ vỗ lên mặt hắn, ánh mắt tràn đầy nhục mạ.

Chỉ là hắn lại không cao bằng Chương Thụ, động tác ấy nhìn qua liền có chút buồn cười, giống như một tên trẻ con đang cố làm ra vẻ dữ tợn. Chương Thụ đứng yên đờ đẫn tại chỗ, mặc cho hắn vỗ đánh, cứ như bản thân thật sự chỉ là một thân cây chẳng biết đau.

"Không nói gì à?" Vương Trường Phát nheo đôi mắt tam giác lại, trong mắt lóe lên tia hung tàn, giọng nói lộ vẻ giận dữ, "Mấy hôm trước bà ngươi còn học theo ngươi nói đánh ta, học cũng ra trò phết đấy nhỉ? Là ngươi kể cho bà nghe đúng không?"

Rõ ràng chuyện lần này khiến hắn tức điên thật rồi.

Chương Thụ vẫn không mở miệng.

Chu Đại Bảo mặt thịt rung rung, hừ lạnh: "A Phát, đừng phí lời với nó, đánh cho nó nhớ đời đi." Hắn thấp người hơn, lại cố tình nắm cổ áo Chương Thụ kéo mạnh, cả người nhìn như một con heo bị treo trên cành cây, tức cười mà khó coi.

"Này nhãi con, dám mách với bà ngươi nữa thì lần nào tao gặp, tao cũng đập mày một trận!"

Chu Đại Bảo ra tay trước, đấm một cú vào người Chương Thụ. Vương Trường Phát cũng lập tức nhào lên, đấm đá tới tấp như mưa trút.

Chương Thụ nhận ra, hóa ra mình vẫn sợ. Một người thì còn đỡ, hai người thì sao mà đỡ nổi? Thôi vậy, chịu đòn một trận cho xong, lần sau rồi tính sổ.

Hắn nằm yên trên đất, mặc cho bọn kia đánh đập.

"Ê, mày coi trong tay nó là gì thế?" Chu Đại Bảo mắt tinh, thấy giữa những ngón tay của Chương Thụ lộ ra vật gì trắng trắng.

"Ồ, là trứng à? Mày cái đồ rác rưởi mà cũng được ăn ngon vậy hả? Cho mày ăn thì ích gì!" Vương Trường Phát nói rồi cúi xuống, định giật lấy quả trứng gà trong tay Chương Thụ.

Chương Thụ sững người, tay siết lại chặt hơn—đây là trứng gà hắn mang cho tiểu Mộc Cẩn, không thể để chúng nó cướp mất!

Vương Trường Phát lấy không được, bèn gọi Chu Đại Bảo tới đè hắn lại, dùng sức bẻ ngón tay hắn.

Chương Thụ dồn toàn lực giữ chặt. Vương Trường Phát nổi cáu, giơ chân lên giẫm mạnh vào bàn tay hắn: "Tao bảo mày không đưa hả? Tao không ăn thì mày cũng đừng hòng ăn!"

Trứng gà bị giẫm nát dưới chân hắn, những mảnh vỏ sắc nhọn cứa vào da tay Chương Thụ, rớm máu, đau nhưng hắn đã quen rồi. Thứ khiến hắn đau lòng hơn, chính là quả trứng ấy... bị nghiền nát.

Lòng trắng trứng và lòng đỏ trứng trộn lẫn, loang lổ chảy ra tay Chương Thụ, dính cả bùn đất, nhìn mà ghê tởm. Đôi mắt hắn đỏ ngầu, trong lồng ngực một cơn phẫn uất bùng lên dữ dội.

Dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì mà ai cũng có thể bắt nạt hắn! Hắn rốt cuộc đã làm sai điều gì? Hắn chưa từng hại ai, cũng không gây thù chuốc oán với ai, vậy mà ai ai cũng coi thường, cũng chèn ép hắn!

Chẳng lẽ ông trời thật sự không có mắt? Người tốt thì chết sớm, còn tai họa lại sống dai?

Hắn gào lên một tiếng, giật mạnh tay ra, bật dậy, ném đám trứng nát vào đất rồi bất ngờ tung một cú đá thẳng vào Vương Trường Phát.

Vương Trường Phát bị đá lăn ra đất, còn chưa kịp phản ứng thì đã ăn liền mấy cú đấm như vũ bão. Chương Thụ túm cổ áo hắn, một tay nện liên tục vào mặt hắn như điên.

Vương Trường Phát vớ lấy một hòn đá, ném thẳng vào đầu hắn, nhưng Chương Thụ như chẳng biết đau là gì, tay vẫn không buông, quyền vẫn cứ giáng xuống, mạnh mẽ và cuồng loạn.

Chu Đại Bảo ngẩn ra một thoáng vì bị đẩy ngã, đến khi hoàn hồn lại thì đã thấy Vương Trường Phát bị đè dưới đất, bị đánh tới mức không thể chống cự. Hắn hoảng hốt lao tới định kéo Chương Thụ ra, nhưng phát hiện người này chẳng khác gì tảng đá—không động đậy, nắm tay máy móc đánh xuống từng đợt, mắt đỏ ngầu như mất hồn, tựa như quỷ dữ vừa chui ra từ địa ngục.

Chu Đại Bảo từ phía sau siết cổ Chương Thụ, kéo mạnh, nắm tay liên tục đấm vào lưng hắn, nhưng kéo mãi cũng không tách được. Không biết tay nào của hắn chạm trúng chỗ đau của Chương Thụ, hắn đột nhiên quay phắt lại, đôi mắt đỏ lòm giận dữ trừng thẳng vào mặt đối phương.

Chu Đại Bảo bị ánh mắt đó làm cho hốt hoảng, lùi thẳng mấy bước. Máu từ đầu Chương Thụ chảy xuống, vẽ từng vệt quanh co trên khuôn mặt trắng bệch, phối với thần sắc dữ tợn hiện tại, chẳng khác nào ác quỷ bò ra từ địa ngục.

Chương Thụ vứt Vương Trường Phát sang một bên, đứng dậy, bước từng bước về phía Chu Đại Bảo. Chu Đại Bảo đứng đờ ra, giây sau mới hoàn hồn, cuống cuồng bỏ chạy. Nhưng tốc độ hắn sao sánh nổi với Chương Thụ, rất nhanh liền bị bắt lại, bị đá ngã xuống đất, sau đó lại ăn trọn vẹn một trận đòn như vừa rồi đổ xuống Vương Trường Phát.

Vương Trường Phát nằm rạp xuống đất, thở dốc từng hơi khó nhọc, trong lòng run sợ, trong mắt tràn đầy kinh hoàng. Vừa nãy nếu không nhờ Chu Đại Bảo cản lại, hắn không nghi ngờ gì mình đã bị Chương Thụ đánh chết rồi. Đôi mắt đó... trống rỗng không chút cảm xúc, giống như ác mộng sống dậy.

Chu Đại Bảo cũng kinh hãi đến mức tiểu ra quần, bình thường cao ngạo bao nhiêu, lúc này chỉ còn lại tuyệt vọng. Hắn sợ. Sợ đến chết! Sợ mình thật sự sẽ chết ở đây!

Trong đầu Chương Thụ là một mảnh hỗn loạn, chỉ còn lại một ý nghĩ duy nhất: đánh chết bọn chúng! Đánh chết hết những kẻ từng bắt nạt hắn!

"Các ngươi đang làm gì đó? Đại Thụ ca, ca sao vậy?" Một tiếng kêu hốt hoảng vang lên. Lý Mộc Cẩn.

Thật ra vừa rồi từ trên sườn núi, Mộc Cẩn đã thấy Chương Thụ tới, nhưng vì ngượng ngùng nên lén về trước, muốn đợi ca đến tìm mình.

Nhưng cậu chờ mãi vẫn không thấy người đâu, lo lắng trong lòng càng dâng cao, rốt cuộc nhịn không được liền mở cửa chạy đi tìm. Vừa bước tới gần rừng trúc, tiếng động bên trong liền hấp dẫn sự chú ý của cậu. Trong lòng chợt dâng lên một dự cảm chẳng lành — chắc lại có ai bắt nạt Chương Thụ rồi!

Cậu hốt hoảng lao tới, đập vào mắt là cảnh tượng khiến bản thân sững sờ: tên tiểu bá vương nổi tiếng trong thôn, Vương Trường Phát, đang nằm dưới đất mặt mày bê bết máu, còn đại thụ ca của cậu thì đang ngồi chồm lên người Chu Đại Bảo, nắm đấm không ngừng giáng xuống!

"Đại Thụ ca! Đừng đánh nữa, lại đánh là hắn chết đó!" Lý Mộc Cẩn hoảng sợ hét lên. Nhưng Chương Thụ lại như không hề nghe thấy tiếng cậu, vẫn tiếp tục giáng từng đòn tàn nhẫn.

Không còn cách nào khác, Lý Mộc Cẩn liều mình nhào đến ôm lấy hắn, hai tay siết chặt lấy nắm đấm kia, nhét vào trong lòng mình: "Đại Thụ ca, đừng đánh nữa! Đánh chết người là phải ngồi tù đó, là bị chém đầu đó!" Giọng nói vừa hoảng hốt vừa mang theo tiếng khóc nấc, cậu thật sự bị dọa sợ rồi — Chương Thụ hôm nay trông quá đáng sợ!

Chương Thụ vốn còn muốn dạy cho kẻ cản đường này một bài học, nhưng khi nghe thấy tiếng khóc quen thuộc ấy, hắn lại chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt trống rỗng dần dần có tiêu cự trở lại, rồi dừng trên khuôn mặt đầy lo lắng của Lý Mộc Cẩn.

Lý Mộc Cẩn vừa khóc vừa kéo hắn ngồi xuống đất, sau đó lớn tiếng quát về phía hai kẻ còn lại: "Cút! Mau cút hết đi! Còn chờ đại thụ ca đánh chết các ngươi à?!"

Hai người đang quỳ rạp dưới đất lập tức như bừng tỉnh, chẳng thèm ngoái đầu, bò dậy rồi cắm đầu bỏ chạy như ma đuổi.

Chương Thụ ngực phập phồng kịch liệt, hơi thở hỗn loạn như vừa từ trong cơn bão dữ dội thoát ra. Lý Mộc Cẩn ghé vào người hắn khóc nức nở, cả người run rẩy, nhưng vẫn gắng sức ôm chặt lấy hắn — mặc dù lúc nãy Chương Thụ trông rất đáng sợ khi đánh người, nhưng trong lòng Lý Mộc Cẩn, vô luận thế nào thì Đại Thụ ca cũng sẽ không làm hại cậu.

Thật lâu sau, Chương Thụ mới chậm rãi đưa tay lên, nhẹ nhàng xoa đầu ca nhi trong ngực. "Tiểu Mộc Cẩn, phải làm sao bây giờ? Trứng gà ta chuẩn bị cho ngươi bị bọn họ giẫm nát rồi." Giọng nói của hắn mang theo một sự bất lực khó tả, như thể đó là chuyện lớn nhất thế gian.

Lý Mộc Cẩn vừa nức nở vừa lắc đầu, "Không... không sao đâu Đại Thụ ca, ta... ta vốn không thích ăn trứng gà..."

Chương Thụ siết cậu vào lòng, ôm thật chặt, "Về sau ai dám khi dễ ta với tiểu Mộc Cẩn, ta sẽ giống hôm nay... đánh chết bọn họ."

Lý Mộc Cẩn nghẹn ngào đến mức mũi đau xót, khóc còn dữ hơn nữa, "Đánh một trận... là được rồi, đánh chết người sẽ phải ngồi tù... Ta không muốn ngươi ngồi tù đâu!"

Chương Thụ hốc mắt nóng rực, hắn chớp mắt liên tục, cố đè nén nước mắt sắp trào ra, giọng khàn khàn: "Ừ, ta không đánh chết bọn họ."

Hắn như thì thầm với chính mình, cũng như đang tự nhắc nhở, "Ta cũng không sợ bọn họ, không bao giờ sợ nữa!"

-----------------------------------------------------------------------------------

Đọc xong chương này thấy thương công dữ. Ổng tính tình hiền lành, chỉ là nhát thôi mà ai ai cũng ăn hiếp ổng hết, chỉ vì ghen tị nhà công có tiền hơn nhà khác mà đè ra đánh, xem thường ổng suốt. Hiền không muốn mà cứ muốn bức người ta ác lên không à.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play