Lưu ý: Truyện mình edit đều chủ yếu là để bản thân đọc, nhưng tiện thì up lên thôi. Vì vậy sẽ có những sai sót, sau khi edit xong toàn bộ có thời gian mình sẽ sửa. MN đọc thấy lỗi thì hoan hỉ nhé. Công ở kiếp này ít tuổi hơn thụ nhưng kiếp trước lại lớn tuổi hơn thụ nên mình cứ để xưng hô “em - ta” nha.
--
Trời còn chưa tối hẳn, Lê gia đang dùng bữa chiều. Cửa lớn nhà chính mở rộng, ánh sáng bên ngoài chiếu rọi vào, ở chính giữa sân có đặt một chiếc bàn gỗ sơn đen, xung quanh kê ba chiếc ghế dài cùng chất liệu.
Trên bàn có hai mâm lớn: một mâm là màn thầu trắng mềm, mâm còn lại là cháo nóng nấu từ hỗn hợp ngũ cốc. Bên cạnh là hai chiếc bát lớn bằng sành thô, một bát đựng củ cải muối chua, được cắt thành miếng nhỏ bằng đầu ngón tay, bát kia là món thịt heo xào đậu hũ và cải trắng, thịt được thái lát mỏng, nạc mỡ xen kẽ, xào lên bóng mỡ óng ánh.
Lê Đại ngồi ở vị trí chủ tọa, nhấp một ngụm cháo nóng rồi nói: “Ngày mai ta muốn đi một chuyến đến Thập Lý thôn. Bên đó có mấy nhà heo cần tiêu, nửa tháng trước họ đã mời ta qua, giờ không thể chậm trễ nữa.”
Ba ngày trước, Lê gia vừa có hỉ sự: gả cậu con trai duy nhất của Lê Đại là Lê Chu Chu, đón rể về nhà. Việc hôn sự đã khiến ông bận rộn suốt nửa tháng.
“Dạ, con biết rồi, cha.” Lê Chu Chu đã quen với việc cha thường ra ngoài làm nghề tiêu heo.
Lê Đại vốn định nói chuyến này sẽ không về ngay. Thập Lý thôn xa, tiêu heo cho vài nhà xong e rằng sẽ lỡ thời gian, lại thêm giờ đây Chu Chu đã thành thân, trong nhà có con rể Cố Triệu ở cùng, ông cũng yên tâm hơn. Không giống những ngày trước, phải gắng gượng đi rồi vội vã về trong lo lắng, vì không nỡ để con trai một mình ở nhà.
Nhưng lời còn chưa kịp nói ra, ông đã thấy con rể Cố Triệu định bẻ đôi cái màn thầu còn ăn chưa hết, thế là lại nuốt lời trở vào. Cái bụng ăn thế kia còn không bằng Chu Chu nhà ông.
“Chu Chu, em có muốn ăn không?” Cố Triệu dịu dàng hỏi.
Lê Chu Chu nhìn chiếc màn thầu được đưa đến trước mặt. Bàn tay kia thon dài trắng trẻo, ngón tay mảnh dẻ không hề có chai sạn – đúng là tay của người quen cầm bút hơn cầm cuốc. Cậu liếc nhìn cha, có chút ngượng ngùng không dám đưa tay ra nhận, vì trưởng bối vẫn còn ngồi đó.
Chiếc màn thầu khẽ chạm vào mu bàn tay Lê Chu Chu.
“Chu Chu?” Cố Triệu hỏi lại.
“À, được ạ...” Lê Chu Chu vội rụt tay, không dám nhìn ánh mắt của phu quân, mặt cố giữ vẻ bình tĩnh nhận lấy màn thầu, cúi đầu ăn. Chỉ là đôi tai đã đỏ bừng.
Lê Đại thấy hết mọi thứ, thầm nghĩ con trai mới thành thân được ba ngày mà đã thân thiết đến vậy. Ông thay đổi chủ ý, ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Lần này tiêu heo cho mấy nhà liền, ta chắc ở lại bên đó một đêm. Trong nhà...” – ánh mắt ông dừng lại trên thân hình gầy gò của con rể – “...Chu Chu, con để ý mọi việc một chút.”
“Vâng, cha.” Lê Chu Chu lập tức đáp lời.
Cậu đã trưởng thành rồi, không thể để cha vẫn phải vất vả đi sớm về khuya như trước. Ăn xong cơm, Lê Chu Chu nhanh tay dọn dẹp bát đũa, vừa làm vừa nói: “Để ta dọn là được rồi, tướng công vào trong đọc sách đi.”
“Trời tối rồi, đọc sách hại mắt. Chúng ta cùng làm, sẽ nhanh hơn.” – Cố Triệu nói.
Trong thôn, hiếm có nam nhân nào bước chân vào bếp. Nhất là những nhà có đàn bà con gái hay ca nhi, thì việc bếp núc đều là của họ. Nam nhân làm việc ngoài đồng, về nhà là phải có cơm nóng dọn sẵn. Nếu nhà nào để nam nhân làm việc bếp núc, ra ngoài sẽ bị cười chê.
Huống hồ tướng công vốn là người vào rể, chuyện này trong thôn đã đủ lời ra tiếng vào, Lê Chu Chu sợ phu quân bị mất mặt. Nhưng từ khi vào cửa đến nay, Cố Triệu mỗi lần đều chủ động giúp đỡ. Cậu vụng về chẳng biết nói sao cho tròn lời cảm ơn.
Vừa mới nói không cần, tướng công liền dùng ánh mắt đáng thương nhìn cậu, đến nỗi khiến cậu cũng không thể nào cự tuyệt. Ra khỏi nhà chính, gian bếp nằm cạnh phòng bên. Bếp lửa còn đang cháy rực một khúc củi, chiếc chảo lớn tỏa ra hơi nước ấm áp. Lê Chu Chu bắt đầu rửa bát, Cố Triệu định bụng giúp đỡ, nhưng tay chân lóng ngóng, chỉ có thể nhận bát rồi xếp gọn gàng sang một bên.
Những việc này, Lê Chu Chu đã quen thuộc từ khi mới sáu, bảy tuổi. Sinh ra đã là ca nhi, a cha mất khi cậu lên năm. Phụ thân cậu – Lê Đại – là trưởng tử của Lê gia. Ban đầu còn ăn ở chung với lão phòng, về sau vì vài chuyện mà phân ra riêng.
Từ khi mới bốn, năm tuổi, Chu Chu đã biết cắt cỏ cho heo. Sau khi phân gia, lại học nấu cơm, rửa chén, giặt quần áo, thu dọn nhà cửa. Vào mùa nhàn, có phụ thân làm cùng; đến mùa vụ, việc đồng áng bộn bề, một mình Lê Đại bận không xuể, không còn tâm sức lo việc trong nhà.
Chén bát rửa sạch, nồi cũng cọ kỹ, Lê Chu Chu xách thùng gỗ ra lu nước múc đầy, đổ vào nồi nấu nước ấm để tối rửa mặt. Cố Triệu ngồi bên bếp lửa, tay đưa củi vào, tiện thể xoa xoa mũi, nhớ lại chuyện xảy ra hai hôm trước. Lúc ấy, hắn giành lấy việc múc nước, kết quả xách chưa nổi nửa thùng đã phải bỏ cuộc.
Ngược lại, Chu Chu một tay xách đầy cả thùng nước, nhẹ nhàng đổ vào nồi to. Nhìn dáng vẻ ấy, trong lòng Cố Triệu đầy thán phục, không khỏi nói: “Chu Chu, em thật lợi hại.”
Trong bếp ngoài ánh lửa lò thì không còn gì sáng sủa, không nhìn rõ thần sắc Chu Chu, nhưng Cố Triệu lại cảm thấy y không vui, bèn lặng lẽ đưa tay ra.
“Sao vậy, tướng công?” Chu Chu thấy tướng công nửa đứng lên, đưa tay nắm lấy tay mình.
“Lạnh.” Cố Triệu vốn định nói thời tiết lạnh, nhưng Chu Chu vừa chạm nước lạnh xong, tay lại ấm, thành ra bị nắm rồi mới phát hiện tay mình lạnh buốt, tay y thì mềm ấm vô cùng, liền nũng nịu nhỏ giọng: “Chu Chu, ta lạnh quá, em cho ta ấm một chút được không?”
Lê Chu Chu vốn ngượng ngùng định rút tay về, giờ lại chẳng biết giấu tay chân ở đâu. Tim đập loạn nhịp, ngoan ngoãn để tướng công kéo đến bên bếp ngồi. Không rõ là vì ngọn lửa hay vì điều gì, hai má Chu Chu đỏ ửng lên, nhưng tay vẫn nghiêm túc nắm lấy tay tướng công, truyền chút ấm áp.
Cuối thu, trời đã trở lạnh. Dân trong thôn không phải ngày nào cũng có điều kiện tắm, nấu nước nóng rửa mặt, ngâm chân đã là chuyện chú trọng lắm rồi — nấu nước cũng phải tốn củi tốn công. Đợi nước sôi, cả nhà lần lượt rửa mặt rồi về phòng nghỉ ngơi.
Từ sau khi phân gia, nhà Lê Đại chỉ còn hai người: ông và ca nhi Chu Chu. Tuy nhân khẩu ít, nhưng nhà cửa lại không tầm thường, cũng xem là khá trong thôn. Nhà có ba gian gạch xanh, giữa là gian nhà chính để ăn cơm, tiếp khách; hai bên trái phải phân biệt là phòng của Lê Đại và Chu Chu.
Hai bên nhà chính là phòng phụ: một bên là bếp, một bên làm kho. Sân lát đất vuông vức, tường đất cao một mét, nối sang hậu viện là nhà xí, chuồng gà, chuồng heo. Phòng của Chu Chu cũng rộng rãi, có giường đất xây sát tường, cuối giường đặt tủ quần áo, cạnh cửa sổ kê một chiếc bàn mới làm — trước kia vốn không có.
Trước khi thành thân, trong phòng Chu Chu chẳng có chút hoa lệ nào, chẳng giống một ca nhi. Là nhờ chiêu tế, tướng công lại là người đọc sách, sau này còn muốn thi cử, mới thêm chút bày trí.
Thổi đèn dầu, Chu Chu cởi áo ngoài, mặc áo lót chui vào giường đất. Trong chăn còn lạnh ngắt, loạt soạt vài tiếng, một thân thể khác đã áp sát lại. Trong bóng tối, Chu Chu không dám nhúc nhích, cố nhịn ngượng ngùng, nhớ tới bổn phận "thê tử", liền nhẹ giọng hỏi:
“Tướng công, ngươi… muốn sao?”
Cố Triệu: …“Ta chỉ muốn cùng em nói vài lời.”
Chu Chu nghe xong, lòng hơi hụt hẫng, không trả lời, chỉ khẽ “ừ” một tiếng. Nhưng trong lòng lại bắt đầu suy nghĩ lung tung — có phải mình không đủ mềm mại? Không đáng yêu? Tướng công không muốn là vì vậy? Hạnh ca nhi từng nói, nam nhân mới cưới đều rất… dũng mãnh.
“Chu Chu, ta ôm em nhé” Cố Triệu đưa tay ôm eo Chu Chu, tay không nhịn được khẽ vuốt ve. Qua lớp áo lót mỏng, vẫn cảm nhận được vòng eo nhỏ nhắn nhưng rắn rỏi ấy.
Chu Chu thấy bên hông ngứa ngáy, giọng nhỏ như muỗi: “Ân.”
“Chu Chu, ta và em đã là phu phu, nếu em không vui, phải nói cho ta biết.” Cố Triệu dù ôm nhưng tay không làm loạn, chỉ muốn cùng y tâm sự.
“Ta… không có không vui.” Chu Chu vừa dứt lời, eo đã bị nhéo một cái, không đau, chỉ ngứa tê dại, mềm nhũn cả người.
“Lúc nãy ta khen em lợi hại khi múc nước, em liền không vui.”
Chu Chu mềm nhũn tựa vào lòng người bên cạnh, trí óc cũng chậm nửa nhịp mới nhớ ra vì sao lúc ấy thấy buồn. Không ngờ tướng công lại để ý đến vậy, trong lòng bỗng dâng lên một tia ngọt ngào, ngoài miệng cũng thành thật nói:
“Ta… không biết nói sao, chỉ là… người trong thôn cứ nói ta ‘còn mạnh hơn nam nhân’, ta không giống các ca nhi khác, không mềm, bê đồ thì mạnh tay, cũng chẳng biết cười điệu đà như họ…”
Cố Triệu đã từng nghe qua, thế giới này ngoài nam nhân và nữ nhân còn có ca nhi — hình dáng là nam tử nhưng có thể sinh con. Khung xương ca nhi nhỏ hơn nam nhân, tuy không so được với nữ nhân, nhưng theo thẩm mỹ trong thôn, một ca nhi đẹp phải là da trắng, dáng nhỏ, càng giống nữ tử càng tốt.
—
Chu Chu lại khác, khung xương tuy không lớn, nhưng từ nhỏ làm lụng, lo liệu việc nhà, mùa vụ còn ra đồng, làm nhiều ăn nhiều, phát triển sớm, mười bốn tuổi đã cao đến một mét bảy lăm.
Lúc ấy đã có bà mối đến mai mối cho Chu Chu. Đối tượng là một hán tử ở thôn bên — con của một quả phụ keo kiệt nổi tiếng. Gả qua đó chỉ sợ thành trâu ngựa trong nhà.
Bà mối còn nói với Lê Đại: “Chu Chu nhà ông như thế, mau gả đi kẻo quá tuổi, người ta không chê đã là tốt lắm rồi.” Chưa nói xong đã bị Lê Đại cầm chổi đuổi ra ngoài.
Bà mối đứng ngay cửa sân, giọng the thé chanh chua: “Ta cũng là vì tốt cho các người! Lê Chu Chu mười bốn tuổi, càng lớn càng giống nam nhân, cái dáng người kia nhìn xem! Giờ không gả, vài năm nữa ai còn thèm? Ca nhi như nó dựng chí lại nhạt, sau này không đẻ nổi, mà có đẻ… nhìn cái bộ dạng kia, chẳng ại thấy thương!”
Lê Đại nghe vậy xách một chậu nước rửa bát hất ra ngoài. Bà mối kia chạy thì cũng chạy rồi, nhưng sau lại gặp người thì liền mở miệng nói. Hai đầu thôn lắm chuyện, một truyền mười, mười truyền trăm, bà ta vung tay chém đinh chặt sắt, miệng phun nước miếng thề sống thề chết: “Các người cứ trông đấy! Ta nói để đây, hôm nay Lê Đại còn khinh ta, sau này Lê Chu Chu đến cả góa vợ cũng chẳng thèm lấy!”
Lời này độc địa thật, nhưng trong thôn lại có không ít người thầm thì cảm thấy cũng có mấy phần đạo lý. “Ngươi thử nhìn xem, Lê Đại bản lĩnh có thừa thì sao? Sinh được một ca nhi, gả cũng gả không ra, sau này chẳng phải là cái họa lớn?”
“Chu Chu đứa nhỏ kia cái gì cũng tốt, biết điều lại siêng năng, trong ngoài đều đảm đang, chỉ là cái bộ dáng... càng lớn càng giống nam nhân.”
“Lê Đại hồi ấy phân gia, ta đã hảo tâm khuyên một câu, bảo còn trẻ thì mau cưới một bà nương, sinh cho được đứa con trai. Lúc ấy không nghe, giờ xem đi, ca nhi thì trông cậy gì?”
Lời đàm tiếu trong thôn không ít, phần lớn là đỏ mắt với cuộc sống của Lê Đại. Người này có sức, chỉ dựa vào mấy mẫu ruộng cũng đủ cơm ăn áo mặc, còn biết mổ heo bán thịt. Thập Lý bát thôn, nhà nào nuôi heo mà không mời Lê Đại? Mổ heo xong còn đãi tiệc mổ heo, xuống nước còn gói thêm đồ ngon cho Lê Đại mang về.
Ngày qua ngày sống tốt quá, liền khiến người ghen tị, phải moi ra khuyết điểm. Mà khuyết điểm lớn nhất chính là: Lê Đại chỉ có một đứa con là ca nhi, không thể nối dõi tông đường. Kiếm được bao nhiêu tiền rồi cũng là cho người ngoài hưởng, bởi vì sớm muộn gì Chu Chu cũng phải gả ra ngoài.
Nghĩ như vậy, trong lòng mấy người ấy mới thoải mái hơn chút. Cứ nhìn náo nhiệt như thế suốt bốn năm, từ khi Lê Chu Chu mười bốn tuổi đến khi mười tám tuổi. Chiều cao từ mét bảy lăm cao vọt lên gần một mét tám, đứng đó cao hơn hết thảy nam nhân cùng tuổi trong thôn, vậy còn ai dám lấy?
Năm ấy, bà mối kia ngồi gặm hạt dưa vui sướng kể họa người, luôn mồm nói: “Ta đã sớm bảo rồi mà, Lê Chu Chu thế này, gả không ra!”
Lê Đại nhịn mấy năm, hôm ấy cuối cùng cũng bùng nổ, quăng luôn câu: “Lão tử có tiền! Không gả thì chiêu tế, rước con rể vào cửa cho Chu Chu nhà ta!”
Lời này vừa ra, truyền khắp thôn. Trong thôn, ca nhi không đáng giá tiền, làm gì có chuyện rước con rể về cho ca nhi bao giờ?
Lê Đại nói là làm. Ngày hôm sau bắt đầu xây nhà sửa sân, ba gian nhà chính tường gạch ngói xanh nhìn một cái là biết bao năm tích góp. Ai cũng hiểu, Lê Đại đã sớm tính chuyện rước ca tế cho Chu Chu.
Tới cửa làm rể là mất mặt. Từ nhỏ người ta đã nói ca nhi là của nợ, nuôi không sinh lời, nam hài tử mới là quý giá. Nhưng nay gió xoay chiều, lại có không ít người đỏ mắt muốn thành tế tử của Lê gia.
Nhiều nhà trong thôn vì nghèo, cưới không nổi vợ, chỉ mong tìm một chỗ nương tựa. Lê Chu Chu tuy lớn lên có phần dọa người, nhưng dù sao cũng là ca nhi, có thể sinh con, còn không cần sính lễ. Đến làm rể nhà này thì cơm áo chẳng lo, sau này Lê Đại có mệnh hệ gì, gia sản chẳng phải là của mình sao?
Người ta đích thân tới tận cửa tìm Lê Đại, mở miệng thì bảo: “Chu Chu nhà ông ấy à, bộ dáng như vậy, nhà ta chịu tới cửa là trèo cao lắm rồi đấy.”
Kết quả bị Lê Đại trừng mắt hỏi Chu Chu có đồng ý không. Chu Chu chỉ nhàn nhạt lắc đầu. Ngươi mặt dày tới cửa, người ta còn không cần.
Những nhà từng khinh thường Chu Chu, giờ bị từ chối, vừa tức vừa giận, liền ngấm ngầm lan tin bịa chuyện: “Bộ dạng thế kia, còn đòi chọn rể? Lại có thể tìm được thiên tiên chắc?”
Thêm một năm trôi qua, Lê Chu Chu mười chín tuổi, vẫn chưa có ai tới cửa làm rể. Tin đồn lại rộ lên khắp thôn, đến lời bà mối năm xưa cũng bị người ta lôi ra nhai lại, còn thêm một câu độc hơn: “Đến cả bồi tiền cũng không tìm nổi nam nhân.”
Đúng lúc này, một người xuất hiện, người ấy là Cố Triệu, năm nay vừa tròn mười sáu tuổi, năm trước từng đi học bên ngoài, nay tự mình tới cửa, nói muốn làm rể Lê gia.
Cố Triệu... bộ dáng kia phải nói sao nhỉ? Dùng lời dân trong thôn thì: “So với ca nhi còn xinh đẹp hơn.” Lê Chu Chu vừa gặp đã động lòng.
—
“…Ta sợ tướng công chê ta, ta ăn khỏe, tay lại to, người thì cao, tuổi còn lớn hơn chàng, dựng chí lại nhạt, chưa chắc sinh được...” Chu Chu cúi đầu, giọng rất nhỏ.
Từ nhỏ đến lớn, cậu hứng đủ lời cay nghiệt, đặc biệt là những năm gần đây. Cố Triệu đều biết, dù sống ở Đông Bình thôn, nhưng chuyện bên Tây Bình thôn, nhất là chuyện của Lê Chu Chu, hắn nghe hết từ mấy bà thím nhiều chuyện.
“Chưa từng chê em” Cố Triệu nói thật nghiêm túc, trong ổ chăn nắm lấy tay Chu Chu chai sạn vì làm việc: “Lần đầu nhìn thấy em, ta liền nghĩ, trên đời sao lại có người như vậy – eo thon chân dài, dáng người đẹp, lại lương thiện chân thành, em là duy nhất.”
Lê Chu Chu lần đầu tiên nghe được lời khen như vậy, những chua xót, uất ức nhiều năm theo đó tan biến. Một cơn xúc động dâng lên, cậu muốn cùng tướng công sống thật tốt.
Chu Chu đánh liều mở áo cởi dây, ghé sát vào Cố Triệu mà nói nhỏ: “Tướng công, muốn không?... Ta muốn.”
Cố Triệu nếu còn nhịn, đã chẳng phải nam nhân. Lần này, thật sự là dây dưa lâu. Cố Triệu mới tắm xong đã bị kéo động phòng. Lê Chu Chu thi mệt quá thiếp đi, trước khi ngủ còn không quên kéo tiểu tướng công sợ lạnh vào lòng ôm chặt.
Cố Triệu dở khóc dở cười mà lại thấy hạnh phúc, rúc vào lồng ngực Chu Chu, cọ một cái, nằm mãi vẫn không ngủ được. Đặt ở hiện đại thì giờ cũng mới hơn tám giờ tối. Đêm nay yên tĩnh, hắn bất giác nhớ lại — hơn nửa tháng trước, hắn vừa mới xuyên không…