Lưu Thời Sênh thấy ngứa mắt, muốn mở miệng dạy dỗ, lại bị vợ là Giang Tử Quân kéo lại, nhỏ giọng nói: "Bố mẹ anh nuông chiều thế mà, anh bớt cái mồm lại." Rồi quay đầu nhìn về phía con trai và con gái của mình, ánh mắt như cảnh cáo bọn họ không được học theo Trần Kim.
Sau khi Lưu Thời Sênh ly hôn, Giang Tử Quân mới kết hôn với ông ta, tự nhận là không có lỗi gì với Trần Kim, nhưng hễ là về quê gặp phải, cả hai bên đều ngầm hiểu mà chẳng ai chào hỏi ai.
Hai vợ chồng bọn họ đều là giảng viên dạy ở trường đại học, thu thập thông thường cũng không quá tệ, nhưng muốn nâng cao mức sống hơn thì khá khó khăn. Nhà mẹ của bà ta cũng không mấy khá giả, tiền thuê nhà thu được của bố mẹ chồng cũng không nhiều hơn thu nhập nhà bọn họ là bao, vậy nên bọn họ cũng không có quá nhiều tiền. Nhưng bây giờ trong thôn đang có tin tức sắp giải toả, bốn căn nhà cũ cho thuê ở quê này, thêm cả ruộng đồng ở trong thôn, cộng lại hẳn là có thể nhận được cả triệu tệ. Không cần nhiều, chỉ cần chia cho bọn họ hai, ba trăm nghìn tệ thôi là đã đủ để gia đình nhỏ bọn họ đổi sang một căn nhà lớn rồi.
Thành phố Phủ Châu là ngoại tỉnh thuộc tỉnh Nam, giá nhà ở trung tâm thành phố tăng theo từng năm. Nhờ vào sự phát triển của thời đại, bọn họ mới mua được một căn nhà rộng bốn mươi mét vuông.
Hiện giờ tất cả mọi người đều có xu hướng đưa con ra nước ngoài để đào tạo chuyên sâu, nếu như được chia phần nhiều tiền giải tỏa, bọn họ cũng có dự định đưa con cái đi du học.
Ông nội Lưu hỏi Trần Kim tốt nghiệp rồi, đi làm việc thì được phân đến cơ quan nào, Trần Kim nói rằng vẫn chưa biết.
"Vậy con phải suy nghĩ thật kỹ, kết nối với các giảng viên và lãnh đạo của trường học, có thể làm việc tại cơ quan nào tốt thì cứ làm tại đó. Căn nhà của con ở thôn Kiều Đông kia, tìm người mà giúp trông coi thu tiền, như vậy vẫn có chút thu nhập, đủ để con chi tiêu." Ông nội Lưu còn vui tươi hớn hở nói: "Nếu như con được phân đến một cơ quan tốt, ông nội sẽ mua nhà ở trung tâm thành phố cho con."
Ông nội Lưu vừa mới nói vậy, mấy người vừa nãy liếc mắt không hài lòng với Trần Kim lập tức không nhịn được mà phải lên tiếng, mất hứng nói: "Lẽ nào bọn con làm ở cơ quan tốt thì ông nội sẽ mua nhà ở trong thành phố cho bọn con sao?"
Tâm trạng của Ông nội Lưu rất vui vẻ, vung tay lên: "Mua, mua hết."
Ba người anh chị họ của nhà cô họ cười vui vẻ đến nỗi híp cả mắt, còn đám con cháu bên nhà chú bác thì lại không hài lòng lắm: Vì sao lại chia cả cho đám anh chị họ bên nhà cô chứ, lại còn cả Trần Kim nữa, đều chẳng mang họ Lưu, thường gọi nó còn không đến, bây giờ có chuyện tốt là sán lại gần bố cô.
Nhưng dù bọn họ có bất mãn thì cũng chẳng có ích gì. Đừng nhìn thấy Trần Kim vừa mới ra đời chưa được bao lâu, bố mẹ cô đã ly hôn, cô cũng được mang đến thôn Kiều Đông, quan hệ với người trong nhà cũng khá lãnh đạm. Nhưng ai bảo Trần Kim lại học giỏi cơ chứ, cả nhà họ Lưu chỉ có mỗi mình cô học trường đại học tốt nhất, Ông nội Lưu cảm thấy cô rất có chí tiến thủ, sau này có thể được phân đến cơ quan lớn, có tiền đồ.
Cho dù hiện giờ cũng có vài trường hợp tốt nghiệp đại học rồi nhưng vẫn chưa tìm được một công việc tốt, nhưng những người thế hệ trước luôn là như vậy, cảm thấy người có học hơn người khác một bậc.
Mọi người nhìn Trần Kim, lại nghĩ đến hai đứa con kia của Lưu Thời Sênh và Giang Tử Quân, con gái học tại Đại học Sư phạm, con trai học Đại học Y, trước mắt đều đã học xong năm nhất đại học, ai mà biết ông cụ sẽ phân chia bất công cho nhà họ hay không?
Trong phòng khách rộng rãi, mỗi người một suy nghĩ khác nhau, chỉ có Trần Kim là thản nhiên, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống.
Không bao lâu sau, có người ở trong thôn đến thông báo tới từ đường ăn cơm. Đi từ đầu thôn đến, đã có mấy nhà đi cùng.
Trần Kim hòa lẫn trong đám người, nghe thấy tin tức liên quan đến việc giải tỏa.
"Lần này là giải tỏa thật sao?"
"Tôi thấy tám mươi phần trăm là thật rồi, cô không thấy cuối tuần này có mấy nhóm người dạo quanh đây sao, đó là để mở cơ quan xe buýt đó."
"Phía Đông bên kia cũng có người mang theo đồ để đo đạc đó, chắc chắn không sai đâu."
"Thông tin này chưa xác nhận một ngày, thì tôi còn bối rối một ngày luôn đó."
"Bối rối cái gì? Lại là chuyện đối tượng của Bảo Nguyên nhà cô đó à? Cho dù không có giải tỏa thì bây giờ nhà cô cũng thu được khối tiền thuê nhà đấy thôi, tôi thấy ấy à, con gái nhà người ta cũng gớm phết đấy."
"Ôi trời ơi phủi phui cái mồm, cái gì mà dù không giải tỏa chứ? Chắc chắn phải giải tỏa! Lát nữa tôi phải thắp thêm vài nén hương cho tổ tiên. Việc này ấy à, phải thuận lợi mới được!"
"Đúng đúng đúng, tôi nói sai rồi, phủi phui cái mồm, tổ tông phù hộ, nhất định phải giải tỏa đó."
Tiền còn chưa đến tay, nhưng mấy người này đã bắt đầu lên kế hoạch nên dùng số tiền kia như thế nào, Trần Kim cảm thấy khá là thú vị. Nếu như giải tỏa thật, kiểu gì cô cũng phải chăm chạy đến thôn Kiều Tây hơn, chắc chắn có thể hóng chuyện vui mỗi ngày.
"Ôi." Có người chen chúc, đụng phải cánh tay của cô.
Trần Kim ngẩng đầu lên nhìn, là Lam Mỹ Anh, em hai họ bên nhà cô ba của cô. Trong nhà họ Lưu, quan hệ giữa cô và Lam Mỹ Anh cũng tạm được, không tốt lắm, nhưng khi tới thăm người thân thì vẫn có thể trò chuyện được với nhau.
Ban nãy cô không thấy cô ấy ở nhà.
"Em không muốn đến, bị bà nội em dẫn đến đó." Lam Mỹ Anh nhỏ giọng nói. Dẫu sao thì cô ấy cũng là một đứa cháu ngoại, bản thân cũng chẳng mấy giỏi giang. Trong mắt ông bà ngoại, so ra thì cô ấy kém xa các anh chị em được người khác ưa thích, nhưng bà nội cô ấy lại bảo cứ đến, được chia bằng nào thì hay bằng đó.
"Đã chắc chắn là giải tỏa đâu, vui sớm quá đó."
Trần Kim tranh thủ thở dài một tiếng, kêu cô ấy đừng nói nữa.
Người trong thôn còn đang vui vẻ, cô nói mấy câu chẳng hay ho gì, người ta lại chẳng mắng cho té tát à? Trước đây cô đến đây thì cũng ồn ào đôi chút, nhưng đó là vì cô có lý nên mới làm vậy.
Kéo Lam Mỹ Anh ra khỏi đoàn người: "Em còn làm ở nhà máy sản xuất trang phục không?"
Thành tích khi còn học cấp hai của Lam Mỹ Anh quá kém, sau khi tốt nghiệp cấp hai xong thì ở nhà mất hai năm, sau đó mới đi làm tại nhà máy sản xuất trang phục tư nhân. Thật ra cô ấy cũng nhỏ hơn Trần Kim một tuổi, nhưng đã đi làm được bốn năm.
Lam Mỹ Anh buồn rầu nhìn cô: "Cũng chỉ có thể làm ở nhà máy sản xuất trang phục trước, chờ xem sau này có công việc nào tốt hơn một chút không."
Cô ấy nhìn xung quanh, rồi hạ giọng thì thầm như trộm cắp: "Em tiết kiệm tiền, sau này định mở một sạp hàng bán quần áo."
Trần Kim kinh ngạc nhìn Lam Mỹ Anh trước giờ luôn nhát gan, trông thấy ánh sáng lấp lánh trong mắt cô ấy, chân thành nói: "Được đó, trước tiên em cứ đi làm, tiết kiệm tiền đi đã. Với cả em làm tại nhà máy sản xuất trang phục, cũng có chút hiểu biết về quần áo, mang hàng từ trong xưởng ra ngoài bán cũng không sợ bị hố."
Có được sự công nhận của Trần Kim, Lam Mỹ Anh lại càng thêm phấn khởi, hận không thể lập tức quay về xưởng làm việc luôn, mau chóng tiết kiệm tiền. Thậm chí còn nghĩ, nếu như nhà ông ngoại được giải tỏa thật thì cũng tốt, không chừng cô ấy còn được chia cho một tí, vậy thì cô ấy có đủ tiền vốn luôn rồi.
Còn chưa đi đến từ đường, sau lưng đã vang lên tiếng xe gắn máy rầm rầm, hình như còn có người gọi cô nữa?
Trần Kim quay lại nhìn, là cậu ba của cô.
Không phải đã nói với cậu ba là chiều cô sẽ tự đi xe buýt về rồi hay sao? Mà cô chỉ mới đến được một tiếng, giờ mới chuẩn bị đi ăn cơm.
Cậu ba cười vui vẻ, mặc dù cậu ba tốt tính, nhưng cũng chưa từng cười ngây ngốc như vậy.
"Bé ba, bé ba! Nhanh, về với cậu! Ha ha ha! Ha ha ha~"
Vẻ mặt Trần Kim vô cùng phức tạp: Bộ dáng này của cậu ba trông ngốc thật đó.
Những người nghe thấy tiếng cũng quay lại nhìn, Ông nội Lưu chắp tay sau lưng, híp mắt nhìn một chút. Sau khi nhận ra, nụ cười trên mặt lập tức tắt ngúm: "Tiểu Kim vừa mới đến, vội gọi nó về làm cái gì? Cả thôn ăn cơm với nhau... Không được, để ông kêu cậu ta đi."
Mấy bác trai bác gái của Trần Kim thấy vậy thì cũng chẳng hề để ý. Bọn họ cảm thấy, bên phía nhà cậu của Trần Kim không cho Trần Kim đến đây thì tốt hơn, tránh phải phân chia tiền của nhà họ Lưu bọn họ.
"Cậu ba nhà nó à, thôn cũng sắp mở tiệc rồi, cậu cũng ở lại ăn bữa cơm rồi hẵng về, Tiểu Kim nó..."
Cậu ba dừng xe, sốt ruột lật đật quay đầu xe, to giọng gọi Trần Kim lên xe: "Để hôm khác rồi ăn, bây giờ con bé phải về."
"Có chuyện gì mà gấp thế hả?"
Cậu ba gãi gãi mặt, cười khì khì: "Bên trên vừa mới thông báo, thôn Kiều Đông chúng tôi sắp phải giải tỏa rồi, khì khì khì."
"Cái gì?!"
Thôn Kiều Đông bị giải tỏa?
Có thông báo rồi sao?
Người dân thôn Kiều Tây ngơ ngác nhìn nhau, ông lão Lưu nhíu mày: “Cậu ba, cậu nghe nhầm rồi chăng? Phải là thôn Kiều Tây giải tỏa mới đúng chứ?”
Nhưng nhìn vẻ mặt cứ cười ngớ ngẩn không ngừng của cậu ba Trần Kim, ông ta dự cảm điều chẳng lành, trong lòng cảm thấy hơi hoảng, cố gắng giữ bình tĩnh hỏi tiếp: “Thông báo từ đâu đến? Trên đó viết những gì?”
“Thông báo có dấu của thành phố, trưởng thôn đã nhận được điện thoại rồi, chiều nay người của ban giải tỏa sẽ đến phát thông báo và làm đánh giá, họ đã xuất phát từ thành phố rồi. Ây da, nói nữa thì không kịp mất, tôi phải đưa con bé ba về trước đã.” Cậu ba sốt ruột nói: “Bé ba, mau lên xe!”
“Hả? Ồ, ồ!” Trần Kim bị tin tức của cậu ba giáng cho đầu óc choáng váng, mãi đến khi bị Lam Mỹ Anh bên cạnh đẩy một cái mới hoàn hồn. Lam Mỹ Anh vừa mừng cho cô vừa cảm thấy tiếc vì nhà ngoại không bị giải tỏa: “Chị Trần Kim, về nhà xem sao đi.”
“Ừ ừ… Ha ha.” Trần Kim bị lây nụ cười ngây ngô của cậu ba, ba bước thành hai bước lao lên xe, một chân vắt ngang rồi ngồi lên xe máy: “Cậu ba, xong rồi, nhanh đi đi.”
Ha ha, thôn Kiều Đông bị giải tỏa thật sao?
A a a a! Cô là người có hai tòa nhà đấy nhé!
Ha ha ha ~ Trời ơi trời ơi, cô sắp thành nhà giàu mới nổi rồi sao?
Tiếng động cơ xe rền vang, bụi đất tung lên mù mịt nhưng chẳng thể cản nổi nụ cười ngốc nghếch của Trần Kim và cậu ba cô.
“Này, này! Cậu ba, thông báo có viết gì về thôn Kiều Tây chúng tôi không?”
Xe đã lăn bánh, người dân thôn Kiều Tây chạy theo vài bước, cậu ba chẳng buồn ngoái đầu lại, quăng lại một câu: “Tôi không biết đâu~” rồi phóng đi, bỏ lại một màn bụi cùng tiếng cười ngớ ngẩn của Trần Kim.
Người dân thôn Kiều Tây bị bụi phủ đầy mặt, hoang mang nhìn nhau: Thật hay giả đây?
Rất nhanh có người phản ứng lại, chạy vội về nhà thờ tổ.
“Trưởng thôn! Chết rồi!”
“Chết cái gì mà chết! Nói nhăng nói cuội! Xin tổ tiên đừng trách tội.” Một ông già hơn năm mươi, nhìn dáng vẻ rất khôn khéo nghiêm mặt bước ra, thấy người nọ đến gần còn mắng cho một trận vì nói bậy.
“Vừa nãy, vừa nãy người thôn Kiều Đông nói, họ đã nhận được thông báo giải… giải tỏa rồi. Chiều nay ban giải tỏa sẽ đến.”
Trưởng thôn Lưu nhíu chặt mày: “Thông báo giải tỏa của thôn Kiều Đông? Cậu chắc chắn là thật chứ?” Rồi lại nhanh chóng khẳng định: “Không thể nào, nếu có thông báo giải tỏa, sao tôi lại không nghe thấy chút tin tức nào? Thôn Kiều Đông còn nằm sâu hơn thôn chúng ta kia mà, không lý nào lại đến lượt bên đó giải tỏa được.”
Người dân khác trong thôn nghe thấy lời của cậu ba Trần Kim cũng lần lượt đến, có người lên tiếng: “Là cậu ba của Trần Kim nói đấy, chắc là thật rồi.”
Trưởng thôn Lưu hỏi: “Trần Kim là ai?”
"Con gái với vợ trước của Lưu Thời Sênh nhà Lưu Đại Căn đó, sau khi Trần Văn Phương ly hôn thì mang con bé về nuôi ở thôn Kiều Đông." Ôi dào, chuyện này không quan trọng đâu, người nói chuyện sốt ruột bảo: "Hay là cho người lên thành phố nghe ngóng thử xem sao? Cậu của Trần Kim chỉ nghe nói là thôn Kiều Đông nhận được thông báo giải tỏa, biết đâu lần này phạm vi giải tỏa rộng, lan đến cả chỗ bọn họ thì sao.”
Mọi người cũng đồng loạt gật đầu, nhưng trong lòng thì thấp thỏm: Sáng nay vừa họp xong còn nói thành phố sẽ xây dựng khu công nghiệp ở thôn Kiều Tây, sao giờ lại thành thôn Kiều Đông bị giải tỏa rồi?
Sau cuộc họp, mọi người bàn luận sôi nổi về khoản bồi thường giải tỏa, thậm chí có người cãi nhau đỏ mặt tía tai với người nhà, giờ thì chẳng ai còn hơi sức đâu mà cãi nữa. Nếu giải tỏa không thành, không có tiền thì cãi nhau cái gì nữa?
Trưởng thôn Lưu vẫn khá tỉnh táo, lập tức gọi con trai lái xe máy lên thành phố một chuyến, còn ông ta thì nhanh chóng chạy về nhà, ông ta phải gọi cho con rể làm việc trên thành phố để tìm hiểu tình hình.
Lúc chạy về nhà, sắc mặt ông ta cũng tái xanh: Rõ ràng đã nói sẽ giải tỏa thôn Kiều Tây cơ mà!
Người trong thôn chẳng ai màng đến bữa “cơm thôn” hiếm hoi mỗi năm mới có một lần, đều đi theo trưởng thôn để nghe ngóng tin tức.
Cả nhà Ông nội Lưu ai nấy mặt mày ủ rũ, nếu thật sự chỉ giải tỏa thôn Kiều Đông mà không giải tỏa thôn Kiều Tây... vừa nghĩ đã thấy rợn người, Trần Kim giờ chỉ còn lại một mình, số nhà và vườn trái cây mà Trần Văn Phương để lại... Xì, tất cả đều rơi vào tay nó.
Tâm trạng của Lưu Thời Sênh và Giang Tử Quân là tồi tệ nhất.
Mấy anh chị em của Trần Kim cũng nghĩ đến những lời đã nói với cô, còn cả những lần đối đầu với cô... Giờ họ chỉ biết âm thầm cầu nguyện, hy vọng tin tức cậu của Trần Kim mang đến là giả.
Xe máy chạy lên đường lớn, bị ánh nắng chói chang chiếu một lúc lâu Trần Kim mới nhớ ra cái ô của cô để quên ở nhà ông nội rồi.
Trần Kim lại lần nữa xác nhận với cậu ba: “Thật sự đã nhận được thông báo giải tỏa rồi ạ? Trên đó viết là thôn Kiều Đông?”
Cậu ba chẳng phiền, lớn tiếng đáp lại cô: “Thật đấy! Chính là thôn Kiều Đông của chúng ta!”
Mặt trời buổi trưa tháng bảy nắng gay gắt, cỏ ven đường bị nắng làm héo rũ. Nhưng bây giờ trong lòng cô như có một chiếc quạt máy đang thổi ù ù vào người.
À, nắng gắt thế này thấy dễ chịu thật! Hôm nay trời xanh thật! Mây trắng thật!
“Hì hì hì ~” Hai cậu cháu cười ngớ ngẩn cùng nhau.