Tháng 7 năm 1993, khắp nơi đều thấy sinh viên cặm cụi học hành. Dù ngày thường có lười biếng đến mấy, thì khi kỳ thi cuối kỳ cận kề, ai nấy cũng đều mặc kệ những chuyện khác mà cắm đầu cắm cổ vào sách vở. Mỗi người đều ước gì có thể nhét hết tất cả mọi thứ vào đầu chỉ trong vài ngày ngắn ngủi..
Sáng sớm Trần Kim đã đến thư viện để giành chỗ ngồi, bữa trưa và tối đều đến căn tin số ba gần nhất để ăn cho qua bữa. Cô cũng không về ký túc xá nghỉ ngơi mà ngồi lỳ ở thư viện cho đến khi quản lý thư viện đuổi ra.
Đeo cặp sách trên vai, đi dưới ánh đèn đường mờ ảo trở về ký túc, khi đi ngang qua phòng 403, cô nghe được tiếng người bên trong cười đùa hi hi ha ha, bọn họ còn nhắc đến Lê Hành Nhất.
Khựng lại một chút, sau đó cô tiếp tục đi về phía trước và dừng ở trước cửa phòng 405 rồi mở cửa đi vào.
“Về rồi à, sao muộn vậy?” Tần Tuyết Mai đứng ở cửa, theo thói quen hất cằm nhìn cô.
Trần Kim chưa kịp lên tiếng đã nghe thấy Tần Tuyết Mai nói với giọng điệu kỳ quái: “Ngày nào cũng đi sớm về muộn, cậu sợ tôi mượn vở ôn tập nên trốn ra ngoài phải không?”
Ký túc xá là tòa nhà mới, bọn họ là lứa sinh viên đầu tiên chuyển đến ở. Phòng ở khu này được xây dựng cho sáu người ở, cũng coi là rộng rãi so với ký túc xá cũ ở tám, mười người một phòng.
Phòng 405 sáu người đều là sinh viên khoa tiếng Trung, lại còn cùng một lớp. Chung sống với bạn học trong lớp, ít nhiều cũng dễ dàng kéo gần mối quan hệ trở nên thân thiết hơn. Có điều nếu tính cách không hợp nhau, quả thực khó lòng sống cùng.
Trong ký túc xá, Tần Tuyết Mai là người rắc rối nhất. Cô chỉ nói chuyện tử tế với Dương Thiến, người có gia cảnh giàu có. Còn đối với những người khác cô lại trưng ra vẻ mặt khó chịu, nhìn cực kỳ khó ưa.
Rất hiếm khi Dương Thiến ở lại ký túc xá bởi gia đình đã sắp xếp cho cô một căn hộ gần trường. Là con nhà giàu, không bất ngờ khi Dương Thiến từ chối chọn chen chúc ở ký túc xá. Trong bốn người còn lại có Trần Lộ và Trần Kim cạnh tranh nhau về mặt học tập. Xếp hạng của hai người ngang nhau, đều đang cố gắng giành suất học bổng đặc biệt. Còn Lương Tiểu Ngọc thì như người vô hình, dù trong lớp hay ký túc xá đều vô cùng ít nói. Ngoài ra còn Mạnh Thắng Nam lúc nào cũng vô tư như đứa trẻ lớn xác.
Những người khác đều hiểu tính tình của Tần Tuyết Mai và biết tốt nhất là không nói gì. Chỉ cần bạn phàn nàn với cô ấy một câu thì sẽ có mười câu đáp trả chờ đợi bạn. Không thể mắng cũng không thể đánh, vậy làm lơ là cách giải quyết tốt nhất.
Nhưng Trần Kim lại chẳng thể nhịn nổi, cô lập tức đáp lại: “Cho cậu mượn cũng lãng phí. Kiểu gì cậu cũng thi lại thôi.”
Lời này có tính đả kích đến Tần Tuyết Mai vì cô đang nợ mấy môn, nếu không trả đủ tín chỉ thì có thể sẽ tốt nghiệp chậm hơn các bạn cùng khóa.
“A, cậu trù tôi?”
“Trình độ của cậu như vậy còn cần tôi trù à? Giờ thắp hương cầu Phật, đến Phật Tổ còn nói không cần thiết.”
Trần Kim nói xong liền phớt lờ ánh mắt tức giận của đối phương, cô cất cặp sách, thu dọn đồ đạc rồi đi đến phòng tắm cuối hành lang.
Lúc trở về trong phòng có một vị khách, là Tống Giai Giai, đồng hương của Tần Tuyết Mai. Có điều Tống Giai Giai học chuyên ngành vật lý, vì ngành này ít nữ nên cô được sắp xếp vào những phòng có giường trống và ở cùng bạn học khoa khác. Vì vậy Tống Giai Giai được phân tới phòng 403, ở cùng các nữ sinh khoa tiếng Trung.
Cô là bạn học của Lê Hành Nhất, cũng có quan hệ đồng hương với Tần Tuyết Mai nên Trần Kim khá quen mặt.
Hai người này ghé tai nhau thì thầm, chắc chắn không có gì hay ho. Trần Kim thừa biết họ đang nói xấu cô và Lê Hành Nhất.
Quả nhiên, khi Tống Giai Giai thấy cô trở lại liền cố ý hỏi: "Trần Kim, Lê Hành Nhất nói anh ấy chuẩn bị đính hôn, thật không vậy? Hai người các cậu yêu đương ba năm, dù chia tay cũng là bạn bè, chuyện này cậu phải biết chứ?”
Tất cả thanh âm trong phòng đột nhiên biến mất, thậm chí mấy người đang nằm trên giường cũng ăn ý không hé răng nửa lời.
Trần Kim đẩy chậu rửa mặt xuống gầm giường rồi quay đầu lại nhìn chằm chằm Tống Giai Giai: "Cậu là chó của Lê Hành Nhất à? Bọn tôi chia tay rồi còn đến đây sủa vài tiếng.”
"Cậu!” Tống Giai Giai tức giận đến mức đỏ mặt, vừa vung tay lên liền bị Trần Kim tóm được: "Tôi với Lê Hành Nhất chia tay là chuyện giữa tôi với hắn, chưa đến lượt cậu sủa. Cậu còn nhớ bức thư tình viết cho Lê Hành Nhất hồi kỳ một năm hai đại học không? Tôi vẫn còn giữ đấy. Có phải vì không theo đuổi được Lê Hành Nhất nên cậu đến chỗ tôi gây chuyện à? Lại nói, nếu Lê Hành Nhất đính hôn mà mời tôi đến dự thì quá tốt, tôi vừa tiện đường giao bức thư kia đến tay vị hôn thê của hắn. Khéo khi hắn đọc xong sẽ xúc động đến phát khóc đấy, ha ha.”
"Cậu nói nhảm cái quái gì vậy? Tôi không viết thư tình gì cả!” Tống Giai Giai hét lớn.
"Này, cậu hét khó nghe quá!” Trần Kim nhún vai: "Cậu viết hay không trong lòng tự rõ, bằng không thì để tôi mang bức thư cho mọi người cùng so sánh nét chữ nhé?”
Tần Tuyết Mai kéo Tống Giai Giai đang tức giận sang một bên, cô bất mãn nói với Trần Kim: "Trần Kim, cậu đừng có hùng hổ dọa người khác. Chẳng phải chỉ là bức thư tình thôi sao, cần gì làm lớn chuyện? Dù sao Giai Giai cũng không giành mất người đàn ông của cậu.”
"Biết người ta có bạn gái rồi mà còn viết thư tình? Chắc chỉ có người như cậu mới thấy không có gì ghê gớm.” Trần Kim khinh thường bĩu môi, cô còn không quên để lại một câu: “Bảo sao mấy lần cậu chạy đến chỗ bạn trai Dương Thiến tỏ tình. Bọn họ không để ý là cho cậu mặt mũi lắm rồi đấy.”
"A, Trần Kim, cậu đừng có tung tin đồn linh tinh.” Tần Tuyết Mai vô thức liếc mắt về phía giường của Dương Thiến.
Trần Kim cười hì hì, cô lắc đầu đắc ý, càng muốn chọc tức hai người kia: "Cậu cứ bảo tôi bịa đặt đi. Dù sao thì thứ Tư tuần trước, người lấy cớ mượn vở ôn tập của Dương Thiến cũng không phải tôi. Hì hì, hai người các cậu cứ từ từ nói chuyện, tôi đi ngủ đây.”
Tần Tuyết Mai và Tống Giai Giai tức giận đến mức thở gấp. Trần Kim leo lên giường, lập tức kéo rèm lại. Họ tức giận nhưng không thể làm gì Trần Kim, hơn nữa Trần Kim cũng bị bọn họ làm cho tức giận rồi.
Đến khi hai người họ ra ngoài, cửa ký túc đóng sầm lại, trong phòng bắt đầu vang lên tiếng xào xạc.
Từ đầu đến cuối, ba bạn cùng phòng không hé răng nửa lời, trong lòng thầm chửi thề: Khốn khϊếp! Khốn khϊếp!
Mãi về sau Mạnh Thắng Nam mới thò đầu hướng lên giường trên dò hỏi: "Này Trần Kim, Tống Giai Giai viết thư tình cho bạn trai cậu thật hả? À quên, bạn trai cũ của cậu. Còn Tần Tuyết Mai muốn cạy góc tường của Dương Thiến ư?”
Hai người còn lại cũng đồng loạt nhìn về phía giường của Trần Kim.
"Ban đầu là đoán mò, nhưng hôm nay tớ mới phát hiện đó là sự thật.”
Mọi người lại im lặng:...
Trần Kim thật biết cách làm người ta tức giận.
Lúc này trong lòng Trần Kim thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cô và Lê Hành Nhất đều đến từ ngoại tỉnh Phúc Châu, thi cao trung vừa hay đỗ và trở thành bạn cùng lớp. Chẳng qua Lê Hành Nhất là người gốc thành thị, còn nhà cô lại ở vùng nông thôn ngoại ô. Họ bắt đầu hẹn hò sau khi kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học cho đến tháng Năm năm nay, tổng cộng ba năm.
Tuy học cùng trường đại học nhưng không cùng khoa nên bọn họ ít khi bên cạnh nhau. Hơn nữa phần lớn sinh viên ngành khoa học công nghệ đều là nam nên cô không chơi thân.
Trần Kim không biết từ khi nào cô và Lê Hành Nhất ít gặp nhau hơn. Bởi cả hai đều nghiêm túc học tập nên cô cũng không nghĩ nhiều. Nào ngờ tháng năm cô cùng Lâm Hân Nhiên đi xem phim trong thành phố, tình cờ bắt gặp Lê Hành Nhất ôm ôm ấp ấp với Bạch Linh, hành động vô cùng thân thiết.
Lúc đó cô có chút bốc đồng, trực tiếp chạy đến đối chất Lê Hành Nhất, kết quả bị hắn ta nói cô không có tương lai.
Đã làm sai còn đổ lỗi cho người khác!
Trần Kim cảm thấy bản thân không cần thiết học chuyên sâu nên có ý định từ bỏ, trong khi đó Lê Hành Nhất vẫn muốn tiếp tục và luôn cố gắng khuyên nhủ cô nhưng không thành công. Chỉ là không ngờ hắn lại lấy lý do này để biện minh cho việc ngoại tình.
Trần Kim cho rằng qua việc này cô có thể nhìn rõ bộ mặt của Lê Hành Nhất, vì vậy cô đã thẳng tay tát anh ta vài cái rồi chia tay. Kết quả người con gái mà Lê Hành Nhất qua lại đã đến tìm cô, nói rằng cô ta sẽ không buông bỏ hắn, vì gia đình thằng tồi này đang điều hành công ty, hai người vô cùng môn đăng hộ đối.
Rõ ràng Trần Kim không tức giận như vậy, chỉ không ngờ sau giờ học cô ả lại chạy sang lớp cô, bày ra bộ mặt thảo mai nói chuyện với bạn học. Lúc này Trần Kim liền lớn tiếng tuyên dương câu chuyện “Thằng đểu bắt cá hai tay và tiểu tam ngu ngốc.”
Hai đứa ngốc này ở cùng nhau càng tốt, nhưng hiện tại cô cảm thấy khó chịu vì hai kẻ hôi hám này.
Sau ba ngày liên tiếp làm bài kiểm tra, cuối cùng cô cũng hoàn thành và đặt dấu chấm cho chương trình đại học bốn năm của mình.
Ba năm đại học, Trần Kim chưa thể kết bạn thân thiết với ai trong phòng ký túc. Nhưng thật ra quan hệ của cô với Lâm Hân Nhiên phòng 404 cũng không tồi.
Lâm Hân Nhiên thi xong thì cùng cô đi về ký túc xá: “Chiều nay mình phải đến nhà dì dự tiệc cưới không thể về cùng cậu được.”
“Không sao, tớ tự về được.”
Trước kia gia đình Lâm Hân Nhiên ở ngoại ô nên hai người bọn họ thường xuyên về cùng nhau. Nhưng đầu năm thứ hai, do công việc kinh doanh của gia đình Lâm Hân Nhiên phất lên nên họ chuyển đến thành phố. Vì vậy hai người chỉ có thể đi cùng nhau đoạn đường ngắn.
“Cậu thực sự quyết định từ bỏ tư cách nghiên cứu sinh sao?”
Sau đại học có bốn suất nghiên cứu sinh được chọn dựa theo thành tích, Trần Kim chắc chắn có tên trong danh sách. Việc cô từ bỏ chỉ nói với gia đình, Lê Hành Nhất và Lâm Hân Nhiên. Nếu cô từ bỏ, Lâm Hân Nhiên vừa hay có thể thế chỗ.
Trần Kim khẳng định gật đầu, cô nghiêm túc nói: “Tớ không có ý định học tiếp nhưng muốn ở lại trường làm cố vấn.”
Lâm Hân Nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, bởi vì cô muốn học tiếp. Nếu Trần Kim quyết định từ bỏ thì cô sẽ giành được suất nghiên cứu sinh dễ dàng hơn nhiều, sau đó học lên thạc sĩ.
“Thành tích của cậu tốt, xin làm cố vấn không khó. Chẳng phải giáo sư Tống cũng nói nếu sinh viên hứng thú thì có thể cân nhắc ở lại trường làm cố vấn sao.”
Trần Kim thở dài: “Bạn gái bây giờ của Lê Hành Nhất có cậu là phó giám đốc học viện.” Đây là những gì cô vô tình nghe được khi chia tay.
Tên khốn nạn này, đã ngoại tình còn gây khó dễ công việc sau khi ra trường của cô. Những cái tát lúc đó quá nhẹ rồi.
“Vậy cậu có muốn thực tập ở công ty nào đó trong kỳ nghỉ hè không? Hay là đến công ty của bố mình, có điều công ty hơi nhỏ chút.”
“Kỳ nghỉ này tớ không có thời gian để thực tập.” Trần Kim giải thích: “Năm ngoái cậu của mình xúi giục mẹ xây tòa nhà ba tầng, bây giờ trong nhà vẫn còn trống trải, chưa có đồ đạc gì cả. Hơn nữa cây trái ngoài đồng cũng cần tớ về chăm sóc.”
Nói những điều này đầu cô liền đau.
Nhà cô ở thôn Kiều Đông, ngay dưới ngoại ô Nam Thành, bên cạnh là thôn Kiều Tây. Gần thôn Kiều Tây có mấy nhà máy nên các gia đình ở đây đều xây nhà cao tầng để cho thuê trọ. Tất nhiên không phải những tòa nhà cao tầng ở đây đều được xây nhằm mục đích này. Bởi lâu nay vẫn có t́in đồn thôn Kiều Tây sẽ bị dỡ bỏ, vậy cố sức xây nhà để làm gì?
Thôn Kiều Đông, nơi gia đình Trần Kim sinh sống cũng cung cấp dịch vụ cho thuê trọ. Có điều vì khoảng cách xa hơn nên giá thuê thấp hơn một phần ba, thậm chí một nửa so với giá trọ ở thôn Kiều Tây.
Vốn dĩ nhà bố cô ở thôn Kiều Tây, chẳng qua bố với mẹ đã ly hôn từ hai mươi năm trước rồi dọn tới thành phố. Lúc đó mẹ đã mang cô về nhà ngoại ở thôn Kiều Đông.
Bắt đầu từ năm 1987, nhà cô bắt đầu xây nhà. Đến đầu năm 1992, gia đình cô đã xây được hai tòa nhà ba tầng. Đến tháng ba năm ngoái, cậu cả cô là chủ công ty xây dựng đã động viên mẹ cô xây thêm nhà. Lúc đó mẹ cô nghĩ xây xong cho thuê cũng được nên bà xây cả 2 tòa nhà.
Thực ra gia đình cô cũng khá giả, mẹ cô dùng tiền cho thuê nhà xây một căn phòng ở sân trước rồi mở cửa hàng nhỏ, lại trồng mười mẫu cây ăn quả, thuê người về chăm sóc. Tính cả thu nhập linh tinh cũng kiếm được năm, sáu nghìn tệ một năm. Mặc dù phải bỏ ra phần lớn số tiền tiết kiệm được trong vài năm để xây nhà nhưng vẫn có thể kiếm lại nhanh chóng.
Có điều không may là mẹ cô đột ngột lâm bệnh và qua đời vào cuối năm ngoái. Và rồi cô trở thành người duy nhất còn lại trong gia đình.
Trước khi khai giảng học kỳ này, Trần Kim có ý định đem bán vườn trái cây nhưng bị cậu cả ngăn lại, thậm chí còn nói cô đi tìm người trồng đào ở bãi đất trống của nhà. Ngay cả quầy nhỏ bán hàng tạp hóa cũng không cho cô bán mà bảo cô tìm người hỗ trợ trông coi.
Lâm Hân Nhiên nhịn không được mà đồng tình “Sao lại có người cậu cả như vậy nhỉ?”