Muốn đi từ trường cô về thôn Kiều Đông phải xuất phát ở cổng phía đông bắt xe buýt số 21 đến bến xe phía Nam, sau đó lại lên xe buýt số 8 đến thôn. Xe số 21 khởi hành từ thị trấn gần trường đại học thì có nhiều chuyến nhưng xe số 8 có khi phải đợi cả tiếng đồng hồ mới bắt được chuyến. Nếu suôn sẻ thì bạn có thể về nhà sau ba giờ, bằng không phải sau bốn giờ mới đến nơi.

Học kỳ này, cứ nửa tháng Trần Kim lại về nhà một lần, chủ yếu để thu tiền nhà, đi thăm vườn đào và cửa hàng. Mà mỗi lần về cô sẽ mang theo một ít quần áo mùa đông, hiện tại trong ký túc chỉ còn vài bộ đồ mùa hè.

Mặc dù Nam Đại là đại học tốt nhất ở Nam Thành nhưng cơ hội tìm được việc làm của sinh viên sau khi ra trường không còn tốt như những năm trước. Bây giờ trường không thể sắp xếp công việc sau ra trường cho sinh viên sau khi tốt nghiệp. Hơn nữa sau khi cải cách mở cửa, các doanh nghiệp tư nhân mọc lên như nấm sau mưa, những năm gần đây phát triển một cách nhanh chóng. Trong khi đó các doanh nghiệp nhà nước lại tụt dốc không phanh. Thậm chí các anh chị tiền bối cũng tiết lộ lương làm việc ở công ty tư nhân cao hơn nhiều.

Trần Kim không nghĩ đến việc bán mình cho tư bản. Mặc dù bây giờ trong nhà chỉ còn mình cô, nhưng trước đây mẹ từng nói thu nhập từ việc cho thuê nhà cũng đủ trang trải cuộc sống hằng ngày, chỉ cần kiếm một công việc ổn định là được.

Vì vậy Trần Kim muốn ở lại trường và trở thành giảng viên sau khi tốt nghiệp. Để trở thành giảng viên thì không dễ dàng nhưng có thể cố gắng bắt đầu với vị trí trợ giảng.

Mà xui rủi thế nào, đúng lúc cô đang cảm thấy chán nản, ngước mặt lên lại thấy Lê Hành Nhất và bạn gái anh ta Bạch Linh.

Cô chẳng hề nghĩ đến việc chạy qua tát cho hắn vài cái, có điều Lê Hành Nhất lại nổi điên, lái chiếc xe được cha hắn tặng, cố tình dừng lại trước mặt cô, kéo cửa xe xuống rồi lén nhìn qua Bạch Linh đang ngồi ở ghế phụ. Hắn kiêu ngạo hỏi: “Trần Kim, có cần tôi đưa em về một đoạn không?”

Bạch Linh nhìn xuống túi hành lý bên chân Trần Kim, sau đó nghiêng người sang một bên, lòng đầy đắc ý nói: “Đúng rồi, Trần Kim, cậu đi xe buýt về cũng mất mấy tiếng đồng hồ, đường đi đến thôn lại không có nhiều xe để bắt đâu…”

“Được nha.” Trần Kim dứt khoát xách hành lý, tiến lên hai bước đến cửa xe phía sau, cô kéo mạnh mấy lần vẫn không mở được liền đập vài cái. Cô cười lạnh một cái, đi về phía cửa sổ ghế phụ, khom lưng nhìn sắc mặt khó coi của Lê Hành Nhất và thưởng thức vẻ buồn bực của Bạch Linh “Hai người bị điên à? Một thằng tồi cặp với con tiểu tam bộ tự hào lắm hả? Không có việc gì làm thì cũng đừng chạy vòng vòng xung quanh tôi được không? Lần sau còn tới đây gây chuyện thì xem tôi có tát vào mặt hai người không.”

Chưa dừng lại ở đó, Trần Kim còn đập thêm mấy cái nữa rồi nói thêm “Lái xe cẩn thận nhé, hai kẻ điên đoản mệnh thì đừng gây tai nạn làm liên lụy người khác.”

Sắc mặt Lê Hành Nhất càng khó coi hơn, nhưng dù thế nào anh ta vẫn có thể tiếp nhận thái độ ngang ngược của Trần Kim, bởi lẽ cô đã như vậy từ hồi trung học rồi. Khi còn là sinh viên năm nhất cô đã thể hiện sự ngang ngược khi tức giận, từ lúc đó mọi người cũng chẳng muốn dây dưa với cô. Về sau Trần Kim tập trung vào việc học nên Lê Hành Nhất gần như đã quên mất con người cô trước kia.

Nhưng Bạch Linh lại không hiểu chuyện, bằng không hôm nay cô ta đã không dám vênh váo chọc tức Trần Kim. Một lần tại trung tâm mua sắm trong thành phố, Trần Kim đã cho Lê Hành Nhất mấy cái bạt tai. Lần khác là khi Bạch Linh cố tình chặn Trần Kim lúc tan học liền bị cô mắng đến phát khóc bỏ đi.

Này đã là gì, nếu bị Trần Kim dùng vẻ mặt hung tợn mắng cho một trận thì không nên nói lại. Gia đình hai người cũng coi là có điều kiện tốt nên nếu mắng chửi người khác thì đều vòng vo tới lui. Không giống Trần Kim, nói thẳng, nói to và câu cửa miệng luôn là: “Thằng điên, con điên.”

“Chậc chậc, khóc thì khóc đi. Làm sao? Lại tỏ vẻ đáng thương hả? Nhìn mặt cô đen đủi muốn chết.” Trần Kim ghét bỏ trợn mắt. 

Cô nhất định không thể đến gần hai con người này, bằng không sẽ tức giận đỏ mắt mất. Tính tình cô quá tốt, chỉ là mắng vài câu mà thôi. Còn thím Chu nhà bên nếu gặp phải tên cặn bã và tiểu tam sẽ xắn tay áo lên và tát, tát, tát.

Lê Hành Nhất trừng mắt muốn giúp bạn gái trút giận nhưng Trần Kim đã xách túi hành lý của mình bỏ đi. Thở ra không được, nhịn vào cũng không xong, anh ta tức giận đến mức trong đầu văng vẳng giọng nói của Trần Kim: “Thằng điên, con điên.”

Cứ nghĩ có dịp trêu chọc Trần Kim, ai ngờ lại bị tức ngược. Bạch Linh quay lại đem hết tức giận đổ lên đầu Lê Hành Nhất: “Anh chỉ nhìn cô ta mắng em sao? Có phải anh muốn quay lại với Trần Kim không? Nói cho em biết đi, nếu anh còn nhớ nhung cô ấy, chúng ta chia tay đi. Lúc đó người nhà anh nói anh độc thân, mẹ anh còn nói hai người đã chia tay từ lâu, hóa ra đều là nói dối…”

“Lúc đó anh và cô ấy xác định phải chia tay, vốn dĩ chia tay từ lâu nhưng không ngờ mẹ Trần Kim qua đời. Dù sao cũng bên nhau nhiều năm như vậy, thời điểm đó không thể nói chia tay được. Thực sự xin lỗi, hôm nay là anh sai. Có điều tính tình Trần Kim luôn như vậy, sau này chúng ta tránh xa cô ấy là được.”

“Dựa vào đâu mà em phải tránh mặt cô ta? Cô ta là cái thá gì chứ? Đợi đấy, chẳng phải muốn làm trợ giảng sao? Em sẽ nói với bác họ. Nhất định không thể để một người như vậy ở lại trường. Trần Kim ơi Trần Kim, còn lâu tôi mới để yên cho cô

Khi xe buýt đi qua, Trần Kim còn thò đầu ra làm mặt quỷ với cô ta rồi "lêu lêu lêu", Bạch Linh tức giận đến nỗi run cả người.

Nhân viên bán vé thấy thế thì trợn trừng mắt, gầm lên: "Không được thò đầu ra ngoài cửa sổ! Bạn học nữ kia, cô bị làm sao đấy?"

Trần Kim ngồi về chỗ, khéo léo nhận sai với nhân viên bán vé, nói rằng mình trông thấy bạn học nên mới phấn khởi như thế. Mặc dù nhân viên bán vé ngồi ngay cạnh nhìn cô chằm chằm, còn dạy dỗ suốt nửa giờ, nhưng Trần Kim không hề thấy buồn chút nào.

Hành khách trên xe thấy thái độ của cô nghiêm chỉnh, dáng vẻ cũng lanh lợi nên nói giúp vài câu: "Con bé biết lỗi rồi, thanh niên ấy mà, biết sai thì sửa, cho cô bé một cơ hội đi."

Đến một trạm dừng chân, vừa đúng chỗ đại học Y, mười mấy sinh viên xông lên, nhân viên bán vé đành phải chuyển chỗ, cuối cùng thì lỗ tai của Trần Kim cũng được thanh tịnh.

Làng sinh viên ở khu ngoại ô của phía Bắc thành phố, hơn nửa số nhà máy của thành phố nằm ở khu ngoại ô phía Bắc thành phố. Mỗi lần cô về nhà là mỗi lần "Đi xuyên thành phố" tại thành phố Phủ Châu này.

Khu ngoại ô phía Nam Thành phố có một đoạn đường mà cả hai bên đều là nhà máy. Đi thêm về phía trước là đến thôn Kiều Tây, kiến trúc nhà ở nơi đây giống như một đống hộp xi măng xếp chồng lên nhau vậy, móng nhà nhiều như vậy, nhưng nhà nào cũng xây đầy phòng cho thuê. Người thuê nhà ở đây đa số là công nhân của nhà máy ở ngoại ô, cũng có cả các công nhân làm ở thành phố nhưng lương không cao.

Người ở tỉnh Nam trọng gia tộc, những người cùng một dòng họ, từ đường cùng nhau làm ăn kinh doanh, ngày Tết mà không trở về bái lạy tổ tông thì sẽ bị chỉ trích. Trần Kim đi theo mẹ đến đây, nhưng mỗi khi có những chuyện lớn như gặp mặt dòng họ, giỗ tổ thì ông bà nội ở thôn Kiều Tây vẫn sẽ gọi điện kêu cô qua đó. Gọi mười lần thì có thể thành công gọi cô đến một lần, hễ là cô về, nhà của ông bà không gà bay thì cũng chó sủa.

Mấy bà cô trong thôn Kiều Tây đều ngấm ngầm gọi cô là "Kim gây chuyện".

Xe buýt đi qua, cô còn trông thấy được tòa nhà vừa mới ốp gạch men sứ láng cóng của nhà ông bà nội.

Xuất phát từ cửa Đông của trường học lúc một giờ chiều, khi đến cửa thôn Kiều Đông đã là bốn rưỡi chiều.

Nhà của cô cách cổng thôn khá gần, xuống xe rồi đi cũng chỉ mất ba, bốn phút.

Tổng cộng cả thôn Kiều Đông hiện có mười tám hộ dân, toàn bộ đều là họ Trần.

Không sai, Trần Kim theo họ của mẹ cô. Khi vừa mới ra đời vẫn chưa có tên trong hộ khẩu, sau khi bố mẹ cô ly hôn thì mới có tên. Ban đầu mẹ của cô muốn đặt cái tên "Niệm", nhưng khi ấy lại bị nhân viên công tác hộ khẩu nhìn nhầm, thế là thành "Kim".

*chữ Niệm (Hán tự: ), chữ Kim (Hán tự: ), thiếu mất bộ tâm 

Bằng không, thôn Kiều Tây nào đâu nghĩ ra cái biệt danh "Kim gây chuyện" đầy tai tiếng như thế.

Cô ngẩng đầu lên, trông thấy vẻ bề ngoài trơ trụi của ba tầng bên trên hai tòa nhà kia của nhà mình, sau khi xây xong như thế nào, bây giờ thì trông chả ra sao. Song sắt vây quanh tạo thành cái sân nhỏ, phía trước sân là gian nhà trệt vẫn chưa xây xong, đó là quán tạp hóa được mở trong nhà, hiện tại đang nhờ cháu gái của mợ ba - Điền Miêu trông quán, mỗi tháng cho 100 đồng tiền lương, ăn ở tại nhà mợ ba.

Bên trái nhà cô là nhà của cậu cả Trần Văn Cường, vốn ban đầu chỉ có mỗi một tòa nhà cao hai tầng xây theo kiểu phương Tây, là sự tồn tại độc nhất trong thôn Kiều Đông. Tháng ba năm ngoái, không biết cậu cả lên cơn điên gì, quay về phá sập ngôi nhà đó, xây lại thành hai tòa nhà cao sáu tầng, chỉ sửa sang lại gian phòng dưới tầng một cho người trong nhà ở.

Hai ngôi nhà của gia đình cậu cả còn chiếm nhiều diện tích hơn nhà cô, vườn hoa và sân nhỏ ban đầu có nay cũng mất. Chuyện này đúng là tiền trảm hậu tấu, chờ đến khi mợ cả biết, hai người cãi nhau rầm trời suốt hai tháng, suýt thì ầm ĩ đến mức đi đến bước ly hôn.

Cậu cả khuyên mẹ cô xây thêm tầng, lúc ấy cũng phải bỏ ra khá nhiều sức lực, nhà cô tích góp vốn liếng suốt mấy năm mới được mười ba vạn, mẹ cô dự định mua cho cô một căn nhà trong thành phố. Nhưng cậu cả nghe được thông tin, có khả năng chính phủ muốn xây khu công nghiệp tại thôn Kiều Tây trong năm 1993, mặc dù không giải tỏa đến thôn Kiều Đông, nhưng bọn họ xây nhiều nhà, thôn Kiều Đông vẫn có thể xây nhà cho thuê dựa vào thế mạnh là gần khu công nghiệp.

Trong thôn còn có sáu hộ cũng xây thêm nhà tầng, đều là những nhà đã có ý định xây thêm tầng từ lâu.

Tầng lầu xây thêm của sáu hộ dân này đã được trùng tu xong từ lâu, đang bắt đầu cho thuê, chỉ có nhà của Trần Kim và Trần Văn Cường là xây xong tầng rồi để không đó, bây giờ vẫn chưa sửa sang lại.

Điều này cũng khá dễ hiểu. Hiện giờ nhà của Trần Kim chỉ còn lại mỗi mình cô, bình thường còn phải đi học, tạm thời không rảnh để quan tâm đến việc trong nhà. Còn nhà của Trần Văn Cường thì xây thêm tầng tốn khá nhiều tiền, số dư bên phía công ty xây dựng bị kéo theo, lại còn phải trả tiền lương cho công nhân nên không tiện ra tiền, thế nên việc sửa sang ở bên này tạm thời bị trì hoãn.

Vài người trong thôn nói, nhà hai bọn họ đã phí tiền vô tích rồi.

"Trần Kim, được nghỉ rồi à?" Thím Chu đang buôn chuyện với Điền Miêu ở trong quán tạp hóa, hai người hơn kém nhau hơn hai mươi tuổi mà vẫn có thể trò chuyện say sưa ngon lành.

Điền Miêu đứng dậy nhìn, hô lên "chị họ", sau đó nói: "Dì hai của em có kêu chị qua nhà ăn cơm tối nay đó."

"Ừ, biết rồi. Chị về nhà cất đồ trước đã."

Trần Kim có cùng vai vế với ba chị em nhà cậu và hai chị em nhà dì nên mới xếp hàng thứ "ba", gia đình cậu cả Trần Văn Cường có hai trai một gái, nhà cậu hai thì có một đứa con gái, nhà cậu ba thì có hai anh em trai. Cậu ba là anh họ của mẹ cô, bố mẹ của cậu ba là anh em ruột với ông bà ngoại của cô, quan hệ cũng khá thân thiết, không khác gì cậu ruột. Ngoại trừ ba người cậu ra, Trần Kim còn có hai người dì, dì cả là chị ruột của mẹ cô, dì hai là em họ của mẹ cô.

Cả thôn Kiều Đông đều có cùng tổ tiên, hộ gia đình nào cũng đều có chút quan hệ thân thích. Nội bộ nhà họ Trần khá đoàn kết, hồi đầu năm, bên phía nhà ông nội của cô muốn dời hộ khẩu của cô về, đụng phải cậu cả tính nóng như kem của cô, suýt chút nữa thì thành trận ẩu đả tập thể giữa thôn Kiều Đông và thôn Kiều Tây.

Họ hàng thân thích nhà cô rất đông, nhưng cũng chỉ tập trung ở thôn Kiều Đông và thôn Kiều Tây. Ở thôn Kiều Đông là "con nhà người ta", còn bên thôn Kiều Tây thì là "Kim gây chuyện".

Ôi chao!

Trần Kim lấy chiếc chìa khóa của nhà ra khỏi túi, hai ngôi nhà chỉ cách nhau đúng một mét, ngoại trừ tầng một của ngôi nhà bên trái được giữ lại để người trong nhà ở ra thì mấy tầng khác đều dùng để cho thuê.

Những phòng cho thuê cũng không phải lúc nào cũng có khách, đôi lúc có người trả phòng, phải đợi thêm một khoảng thời gian nữa mới có người thuê mới. Bọn họ không thể dùng tiền để làm quảng cáo, cũng chẳng có cách gì để tuyên truyền, vậy nên những khách trọ mới đều được những khách cũ giới thiệu đến đây.

Mặc dù phòng thuê của nhà bọn họ được dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng, tiền thuê cũng rẻ, nhưng khoảng cách đi làm xa, vậy nên ít người đến đây thuê hơn so với bên thôn Kiều Tây.

Tầng một của nhà bên này được lắp hai cánh cửa. Mở cửa đi vào, bên tay trái là phòng bếp, bên tay phải là phòng vệ sinh chung, phòng khách và phòng ăn chung, vô cùng rộng rãi. Nhà có bốn phòng, phòng ngủ của cô ở ngay bên cạnh phòng học, phòng ngủ chính là của mẹ cô, trang trí bên trong vẫn còn để y nguyên. Còn một gian phòng ngủ dành cho khách còn trống thì để khi nào dì cả về nhà sẽ qua đêm ở đó.

Trong nhà, lớn như ghế sô pha, tủ lạnh, nhỏ như thìa đũa đều là do cô bàn bạc với mẹ để mua thêm dần, đã dùng nhiều năm.

Trước đây không cảm thấy trong nhà rộng rãi, nhưng hiện giờ lại phát hiện ra chỗ nào cũng trống rỗng.

Lúc vào cửa, cô thuận tay vỗ con rối chó trắng nhỏ bên trên tủ giày, nó sẽ vang lên tiếng "về rồi, về rồi".

Xách hành lí vào trong phòng ngủ sau đó đi đến phòng của mẹ, sờ soạng tầng cuối cùng của tủ quần áo một hồi thì mới tìm được chốt để ấn xuống, tấm ván g ở tầng cuối cùng được mở ra, bên trong là một hộp sắt hình chữ nhật.

Trong hộp là tất cả vốn liếng của cô, sổ hộ khẩu, giấy tờ bất động sản, hai giấy chứng nhận nhà ở, hai cuốn sổ tiết kiệm. Một cuốn sổ tiết kiệm thì hơn nửa năm nay vẫn có tiền tích vào, hiện giờ trong sổ có hơn mười lăm nghìn tệ. Cuốn sổ tiết kiệm còn lại thì chỉ có vào chứ không có ra, đã bắt đầu tiết kiệm từ năm 1982 và dừng lại từ tháng mười năm ngoái, tổng cộng đã tiết kiệm được ba mươi tám nghìn tệ.

Số tiền mà cô có thể dùng được cũng chỉ có ba mươi tám nghìn tệ này.

Xây hơn sáu tầng lầu, dùng cả ba mươi tám nghìn thì cũng không trang trí hết được, mà tin thôn Kiều Tây bị giải tỏa vẫn chưa có phong thanh gì, cô sợ trang trí xong thì sẽ không có nhiều khách đến thuê trọ thì hỏng.

Dọn dẹp nhà cửa một chút, đổi ga giường xong, Trần Kim bèn đi đến quán tạp hóa để đối chiếu sổ sách với Điền Miêu, thiếu hàng nào thì phải nhập thêm hàng đó.

Bình thường, Điền Miêu hay đến nhà mợ ba của Trần Kim để lấy cơm mang ra quán ăn, tám giờ tối mới đóng cửa hàng rồi về nhà. Hôm nay Trần Kim bảo cô ấy đóng quán sớm, ăn cơm xong rồi lại đến sau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play