Tuy Emily thường xuyên đưa cô ra ngoài dạo chơi, nhưng thật ra, đây vẫn là lần đầu tiên Tô Lệ ra khỏi khu trung tâm.

Bên trong khu trung tâm rất rộng, còn có cả một vườn hoa, thậm chí là một hồ nước nhân tạo, chỉ có điều vì quá bẩn nên Emily chưa từng để Tô Lệ xuống nước. Dĩ nhiên, Tô Lệ cũng không thích nước bẩn, sợ bị nhiễm bệnh.

Tuy không rõ bệnh phụ khoa của nhân ngư có giống con người hay không, nhưng trong lòng cô vẫn nghĩ mình là người, nên không thể vượt qua được rào cản tâm lý ấy.Dù hoa viên và hồ nhân tạo có đẹp đến đâu, nhìn suốt một năm cũng thấy nhàm.

Vì vậy, tuy không thích chủ nhân mới của mình, nhưng khoảnh khắc được đưa lên xe, Tô Lệ vẫn không kìm được sự phấn khích.

Có một cảm giác như người bị giam cầm suốt một năm cuối cùng lại được nhìn thấy ánh mặt trời, sống lại một lần nữa.

Nhân ngư không phải là không thể rời khỏi nước, mà là không thể rời nước quá lâu, nói cách khác là tối đa bảy ngày. Nếu quá thời gian mà không được ngâm nước để nghỉ ngơi hồi phục, nhân ngư sẽ bị mất nước mà chết.

Còn khi rời khỏi nước, nhân ngư cũng không giống như trong tiểu thuyết sẽ biến đuôi cá thành hai chân – đuôi cá vẫn là đuôi cá.

Xe nhân ngư là phương tiện thay thế việc đi bộ khi nhân ngư ra ngoài. Mỗi lần cùng Emily đi dạo, Tô Lị đều ngồi trong đó để Emily đẩy đi.

Xe nhân ngư rất giống xe nôi, chỉ là phóng to thành phiên bản dành cho người lớn.

Phía dưới còn có một chiếc túi để đặt đuôi cá vào. Túi này thậm chí còn có thể trữ nước, để khi nhân ngư ra ngoài cũng có thể thoải mái đặt đuôi trong nước.

Theo quy trình, lẽ ra Tô Lị phải được đặt vào thùng nước và vận chuyển đến nhà của vị thượng tướng kia, nhưng Freya vì muốn bồi dưỡng cảm tình giữa cô và người đó, nên đã từ chối đề xuất dùng thùng nước, thay vào đó dùng xe nhân ngư đặt cô lên xe.

Xe dài, rộng và xa hoa, cho dù ba nhân ngư cùng ngồi cũng thoải mái.

Tô Lệ một mình chiếm ba chỗ, vì cần không gian cho đuôi cá, nên trên chiếc ghế sofa hình chữ U này, cô vẫn giữ tư thế hình chữ L.

Trùng hợp là đầu cô vừa vặn tựa ngay chỗ đầu gối nam nhân kia, chỉ cách một chút nữa là chạm phải. Hơi thở quanh người anh ta không thể ngăn cản mà bao trùm tới, mang theo cảm giác kim loại lạnh băng, giống như nếm một cục đá inox.

Cô định đổi hướng đầu, quay đuôi về phía anh ta thì hơn.

Tô Lệ nghiêng đầu nhìn đuôi cá của mình.

Giống như khi mua cho mèo nhà mình những bộ đồ đáng yêu kỳ quặc, nhân ngư cũng có váy đuôi cá riêng, tà váy xòe ra bao quanh đường cong đuôi cá. Trước kia Tô Lệ từng thử giấu đuôi cá vào váy, trông cô lúc ấy chẳng khác gì một người bình thường.

Khi Tô Lị đang nỗ lực vẫy đuôi cá để đổi tư thế, bên kia vang lên một tiếng kinh ngạc.

“Trời ơi, nó thật sự rất xinh đẹp.”

Freya tuy là công chúa hoàng thất, từ nhỏ đã gánh vác trách nhiệm đế quốc, nhưng dù sao cũng mới hai mươi tuổi, trong xương vẫn còn giữ nét trẻ con.

Cô ngồi xổm trước mặt Tô Lệ, hỏi: “Tôi có thể chạm vào cô không?”

Tô Lệ bỗng cảm thấy, vị công chúa này đặt cô vào ghế sau hoàn toàn không phải để bồi dưỡng tình cảm giữa cô và thượng tướng, mà là để sờ cô.

Tô Lệ bày tỏ sự từ chối, còn đưa tay đẩy công chúa ra.

Nếu không nhờ cô ta, giờ này cô đã có thể vừa lướt tin tức giải trí cùng Emily, vừa ăn mì ly tiện lợi rồi.

“A, nó thích tôi. Diệu, anh xem, nó đang sờ tôi.”

Tô Lệ: … Khi bạn yếu đuối và bất lực đến mức không thể từ chối người khác, người ta lại cho rằng bạn đang làm nũng đáng yêu.

“Tôi nhớ người phụ trách nuôi trước khi đi đã chuẩn bị đồ ăn vặt cho Lily.”

Đúng vậy, cô đang làm nũng đây, đồ ăn vặt đâu rồi?

Freya mở chiếc vali bên cạnh ra, bên trong là toàn bộ đồ Emily chuẩn bị cho Tô Lệ.

Emily biết Tô Lệ không thích ăn các loại đồ ăn từ cá, nên cô ấy chuẩn bị toàn là món người bình thường hay ăn. Trên cùng là một cuốn sổ tay nuôi Lily do Emily viết tay rất chi tiết.

Tên: Tô Lệ ( Lily)
Tuổi: 18
Chủng loại: Nhân ngư
Công năng: An ủi
Cấp bậc: Đỉnh cấp

Chỉ số thông minh: Tám tuổi.

Thích đồ ăn: Chocolate, thịt bò, đồ ngọt, món từ gạo nếp, đặc biệt yêu thích món Trung Quốc.

Chán ghét đồ ăn: Sầu riêng, đậu nành.

Thích làm: Nằm giường, đi dạo, thỉnh thoảng chơi vài trò chơi, thích ở bên người mình thích, không quá thích đồng loại.

Chán ghét làm: Cắt móng tay, chải tóc, đeo vòng cổ, bị sờ, bị nhìn chằm chằm, bị sai bảo như thú cưng, bị ép ăn đồ không thích, mặc đồ không thích, ăn trong thùng nước…

Không thích cũng thật nhiều.

Thì ra vừa nãy là không thích bị sờ, duỗi tay là từ chối.

Freya xin lỗi: “Xin lỗi, tại thấy cậu quá đáng yêu.” Nói xong, cô ngẩng đầu nhìn về phía nam: “Diệu, anh tới xem cái này.”

Freya đưa cuốn sổ nuôi Lily mà Emily chuẩn bị kỹ càng cho người đàn ông kia.

Anh ta thậm chí không thèm liếc mắt: “Không cần, dù sao một tháng nữa cũng bị đưa trả về.” Dừng một chút, anh cau mày: “Với lại, đừng nói chuyện với nhân ngư, rất ngốc.”

Freya lật xem sổ nuôi Lily: “Nhưng ở đây ghi là cô ấy có thể hiểu ngôn ngữ đơn giản.”

Lục Diệu rũ mắt, dưới vành mũ quân đen, đồng tử màu vàng kim rơi lên mặt Tô Lệ.

Tóc anh còn chưa khô hẳn, vành mũ cũng còn lưu lại dấu nước.

Sau đó, anh bật cười rõ ràng.

Tô Lệ: …


Chương 4

Lần đầu tiên ra ngoài, nhờ phúc của công chúa, Tô Lị không bị nhốt trong thùng nước, mà được ngồi xe ngắm thế giới bên ngoài.

Là thế giới tương lai, nơi này công nghệ cao hơn thế giới cũ của cô rất nhiều, ví dụ như trí tuệ nhân tạo, hình chiếu thực tế ảo — cô từng thấy trên người Emily — hay robot xuất hiện khắp nơi.

Nhưng thật ra cũng không thay đổi quá nhiều. Thành phố vẫn là thép bê tông, cây cối ảm đạm, khắp nơi là khối sắt lạnh. Hơn nữa vì mấy năm liền chiến tranh, đời sống dân thường còn không bằng khi cô sống ở hiện đại.

Đế quốc August — nơi Tô Lệ đang sống — là quốc gia chiến thắng, chia thành mười hai khu. Hiện tại cô ở khu trung tâm số một, cũng chính là thủ đô Heboria – nơi có kinh tế và kỹ thuật y tế phát triển nhất.

Đây là khu vực an toàn nhất của toàn đế quốc August, nhưng dù vậy, chỉ cần ngẩng đầu, vẫn thấy chiến cơ tuần tra trên bầu trời.

Nghe nói đế quốc August vừa kết thúc chiến tranh với nước láng giềng Alva, hiện tại cả hai bên đều đang trong thời kỳ nghỉ ngơi phục hồi.

Mà vị thượng tướng bên cạnh cô, cũng vừa mới từ chiến trường khốc liệt trở về.

Là quốc gia chiến thắng, nhưng August cũng không thu được gì nhiều, ngược lại rơi vào trì trệ kinh tế kéo dài.

Đất đai bị chiến tranh tàn phá và ô nhiễm khiến việc trồng trọt rau quả trở nên khó khăn, gia súc thiệt hại nặng khiến giá thịt tăng cao, mọi người chỉ còn biết ăn thực phẩm đóng hộp rẻ tiền để sống qua ngày. Ở các khu ngoài số mười, thậm chí còn có người đến đồ hộp cũng không mua nổi, họ sống bên rìa đế quốc, là những người đầu tiên chịu chiến tranh và là những người khôi phục chậm nhất. May mà chính phủ có trợ cấp thất nghiệp và phát cơm miễn phí định kỳ. Nhưng những người bị nhiễm xạ, chỉ còn nằm trong bao đợi chết, không ai nhớ đến họ, cái chết của họ chỉ khiến người thân đau lòng.

Công nghệ y tế hiện đại cũng không đến được nơi họ sống. Khoảng cách giàu nghèo vẫn tồn tại, thậm chí còn trầm trọng hơn. Người giàu nắm hết tài nguyên, người nghèo vật lộn sống sót.

Cho nên, sự thật chứng minh, dù là xã hội tương lai, bản tính con người vẫn không đổi. Tư bản tham lam, quyền lực bị lạm dụng, người dân bình thường vẫn là vật hy sinh trong chiến tranh – một chủ đề không bao giờ cũ.

May mắn là, chiến tranh đã kết thúc.

Các khu bắt đầu khôi phục, xây dựng lại cơ sở hạ tầng bị phá hủy. Dù là thủ đô, dưới những tòa nhà chọc trời, vẫn có thể thấy vài tòa nhà bỏ hoang chưa được sửa.

Mọi thứ không giống tưởng tượng của Tô Lệ về tương lai — không phải thời đại hoàng kim thịnh vượng, mà là xã hội hậu chiến, mang sắc thái phản không tưởng.

Chỉ có vài cụm hoa ven đường, loé lên chút sinh khí giữa xuân.

“Lily chắc lần đầu rời khỏi trung tâm, cô ấy rất tò mò thế giới bên ngoài.” Freya tuy bị Lục Diệu mỉa mai vì nói chuyện với cá, nhưng vẫn không kìm được quan sát Lily.

“À đúng rồi, nhà anh chắc có hệ thống theo dõi trực tiếp? Khi không có người vẫn bảo vệ cá an toàn.”

“Không cần, tôi không quen.” Người đàn ông từ chối dứt khoát.

Freya còn định thuyết phục, nhưng cúi đầu bắt gặp ánh mắt của Tô Lệ.

Đôi mắt tím xinh đẹp, như vỏ sò màu tím mộng ảo, lúc này hiện lên vẻ ngơ ngác đáng yêu.

Tô Lệ chớp mắt, rồi nghiêng đầu.

“Nó đang thân thiết với anh, Diệu.” Freya nhìn Tô Lệ đang tựa má vào đầu gối người đàn ông, vui mừng nói, “Quả nhiên là nhân ngư trị liệu cấp đỉnh, không hề sợ người lạ.”

Ngay sau đó…

“Ọe…”

Tô Lệ nôn.

Không ngờ làm nhân ngư rồi, cô vẫn còn bị say xe.Lúc nãy cô đã nghĩ là nên quay đuôi về phía vị thượng tướng kia, như vậy thì cũng không đến mức nôn đầy người anh ta.

“Trời ơi, sao lại nôn rồi, có phải là không khỏe không!” Freya vội lấy khăn ướt lau cho Tô Lệ. “Chúng ta nên quay lại trung tâm kiểm tra sức khỏe cho cô ấy.”

Thật ra cô chỉ là say xe.

“Ọe.”

Tô Lệ lại nôn lần nữa, Freya vội vàng ra lệnh cho xe trí năng đổi hướng quay về trung tâm: “Lily, em sao vậy, Lily!”

Tô Lệ sống không còn gì luyến tiếc, trợn trắng mắt.

Sau khi quay lại trung tâm, mọi người tiến hành một loạt kiểm tra cho cô, cuối cùng đưa ra kết luận: “Chỉ là say xe.”

Freya cuối cùng cũng yên tâm, rồi mới sực nhớ ra bên cạnh còn có một người khác.

Cô cúi đầu, nhìn thấy vết nôn trên người Lục Diệu, im lặng một giây rồi nói: “Là say xe.” Dừng một chút, cô ngẩng đầu nhìn thẳng thượng tướng với sắc mặt đen kịt, “Thượng tướng, hành hung và ngược đãi nhân ngư là phạm pháp.”

Lục Diệu nhắm mắt, cảm giác nhớp nháp theo ống quần chảy xuống chân, anh cố gắng kiềm chế cơn giận: “Tôi biết.”

Sau một phen rối ren, trong trạng thái mơ mơ màng màng, Tô Lệ bị ép uống thuốc say xe rồi lại được đưa lên xe lần nữa, cuối cùng chuyển đến nơi ở của vị thượng tướng kia.

Dù đã uống thuốc, cảm giác say xe vẫn không biến mất, cô nằm dưới đáy bể nước, toàn thân như đang trôi bồng bềnh trên mây, lại như đang ở trong thang máy cứ liên tục trồi sụt. Mãi đến tối, Tô Lệ mới thoát ra khỏi cảm giác kỳ quái đó.

Cô mở mắt, nhìn thấy chỗ ở mới của mình.

Đây là một căn nhà rất lớn, thoạt nhìn có ít nhất hai tầng. Cô được đặt trong một bể nước rất rộng ngay trong phòng, bên cạnh là cửa sổ sát đất. Nếu là ban ngày, chắc hẳn có thể đón ánh nắng rất tốt. Hiện giờ là buổi tối, rèm chưa kéo, Tô Lệ có thể nhìn thấy những ánh đèn lấp lánh ngoài cửa sổ – đó là đèn trong sân.

Xung quanh vô cùng yên tĩnh, nơi này giống như biệt thự vùng ngoại ô.

Cô khẽ lắc đuôi, trong bể nước phát ra âm thanh nhỏ nhẹ.

Bể nước rất lớn, còn rộng hơn cả ở trung tâm.

Được trang bị hệ thống lọc nước tự động, bên hông còn có một phòng khô không chứa nước – đó là nhà vệ sinh của cô.

Hệ bài tiết của nhân ngư không khác nhiều với con người, thậm chí có thể sử dụng bồn cầu trí năng, còn biết tự dội nước. Tất nhiên, điều này đòi hỏi phải được con người huấn luyện. Nhưng Lily thì khác, cô không cần dạy, đã biết sẵn.

Lần đầu tiên Tô Lệ lên khỏi mặt nước, ngồi trên xe đẩy nhân ngư, theo sau Emily vào nhà vệ sinh, theo thói quen vừa vào liền xả nước bồn cầu, liền nghe được tiếng hét quen thuộc của Emily.

“Lily của tôi đúng là bảo bối thông minh nhất thế giới!”

Cảm giác đó y hệt như lần đầu tiên cô nuôi mèo, phát hiện con mèo biết tự đi vệ sinh và chôn phân trong cát mèo, vui mừng đến phát cuồng.

Emily tin chắc rằng Tô Lệ đang bắt chước mình.

Càng tin chắc hơn, Tô Lệ là nhân ngư thông minh nhất trung tâm.

Vì vậy, Emily còn lấy bộ đề kiểm tra chỉ số thông minh ra để kiểm tra Tô Lị.

Vì nhân ngư không biết chữ, nên bộ đề đó là trò chơi xếp gỗ theo mẫu.

Đưa ra mẫu hình, rồi để nhân ngư xếp đúng theo mẫu, đây là cách kiểm tra chỉ số thông minh trẻ nhỏ.

Ban đầu Tô Lệ còn tưởng Emily cho cô món đồ chơi mới. Dù rằng không hứng thú với loại đồ chơi ngốc nghếch này, nhưng vì không muốn phụ lòng Emily, cô vẫn hoàn thành tất cả với tốc độ một giây một khối.

Emily sững sờ.

Sau đó lại lấy ra một hộp khác, là bộ đề kiểm tra chỉ số thông minh dành cho trẻ từ tám tuổi trở lên.

Tô Lị liếc thấy bao bì, sắc mặt cứng lại, rồi lập tức bắt đầu xếp gỗ lung tung.

Emily nhìn đống xếp gỗ hỗn loạn, cuối cùng cũng chấp nhận sự thật: Lily nhà cô có chỉ số thông minh của một đứa trẻ tám tuổi. Không đúng, còn có tới tám tuổi! Lily nhà cô là nhân ngư thông minh nhất trung tâm.

Với chuyện này, Tô Lệ chỉ thấy may mắn.

Suýt nữa bị giải phẫu rồi.

Hồi tưởng xong, Tô Lệ bơi về phía phòng vệ sinh, dùng đuôi cá chống đỡ cơ thể để giải quyết sinh lý, sau khi rửa tay sạch sẽ mới lề mề bơi ra.

Chiếc bể này chắc là do trung tâm cung cấp, vì nó hoàn toàn phù hợp với thói quen sinh hoạt của Tô Lệ.

Phòng vệ sinh khác với bể nước, sử dụng kính mờ khép kín hoàn toàn. Điều này giống như một số con mèo thích dùng khay cát có nắp đậy, một số khác thì thích khay mở – Tô Lệ chưa đủ can đảm đi vệ sinh trước mặt mọi người.

Còn vì sao người ta biết cô thích phòng vệ sinh kín, công lao thuộc về Emily.

Lúc đầu, Tô Lệ thường trộm vào dùng phòng vệ sinh trong bể nước dành cho nhân viên – cũng chính là nơi Emily dùng.

Sau khi phát hiện chuyện này, Emily dần hiểu được Tô Lệ không thích phòng vệ sinh mở, nên thiết kế riêng cho cô một phòng kín thông với bể nước, còn lắp thêm đèn cảm ứng. Từ đó Tô Lệ không cần phải vất vả bò từ bể này sang bể khác để trộm dùng phòng của Emily.

Bên trong phòng vệ sinh ngoài bồn cầu trí năng còn có cả bồn rửa tay.

Nhân viên nuôi dưỡng sẽ phụ trách đánh răng cho nhân ngư để tránh sâu răng, Emily cũng cẩn thận đánh răng cho Tô Lệ.

Vì sợ mình quá giống con người, Tô Lệ miễn cưỡng chấp nhận việc này, cho đến một hôm, Emily quên không đánh răng cho Lily. Lo sợ bị sâu răng, Tô Lệ tự vào nhà vệ sinh đánh răng, bị Emily phát hiện.

Phản ứng của Emily đương nhiên là vừa vui mừng vừa trìu mến.

“Ai là bảo bối thông minh nhất thế giới nào? Đương nhiên là Lily của chúng ta rồi, biết tự đánh răng nữa kìa!”

Từ sau khi tốt nghiệp mẫu giáo, Tô Lệ chưa từng nghe lời khen đơn giản mà tự nhiên như vậy, lại còn dùng từ láy nữa. Khác gì lúc cô đóng giả làm cái kẹp để chơi với mèo đâu?

Nhưng xét đến việc chỉ số thông minh của cô chỉ có tám tuổi, nên đối với những hành động vượt quá nhận thức của con người, nhân viên trong trung tâm vẫn dễ dàng chấp nhận.

Ngủ cả ngày, đến tối Tô Lệ tỉnh dậy rất tỉnh táo, cô bơi qua bơi lại trong bể nước, thấy căn phòng trước sau tối om không động tĩnh, liền giơ tay, bò ra khỏi bể.

Trên mặt kính bên cạnh in hình dáng của cô.

Tô Lệ giật mình, sau đó mới nhớ ra đó là hình phản chiếu của chính mình.

Ừ, nửa đêm, một người phụ nữ tóc tai rối bù lại còn có cái đuôi cá, từ bể nước ướt sũng bò ra – đúng là rất đáng sợ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play