Một người bình thường, ít nhất là bình thường như cô, thì không thể chịu đựng nổi việc suốt ngày bị nhốt trong bể nước.

Lúc này, Tô Lệ thật sự phải cảm ơn người chăm sóc thân yêu của cô – Emily.

Nếu không có Emily kiên trì mỗi ngày đưa cô ra ngoài dạo mát, chia sẻ với cô mấy chuyện giải trí tám nhảm, ngày nào cũng kiên nhẫn nói chuyện phiếm, mang đồ ăn ngon tiện lợi, xem mấy bộ phim tài liệu dài dòng, chơi mấy trò chơi trí tuệ nhỏ, thì cô chắc đã sớm sụp đổ rồi, không trở thành nhân ngư thông minh nhất trung tâm, mà là nhân ngư điên nhất trung tâm.

Trong phòng không có ai, là kết quả quan sát suốt một giờ của Tô Lệ.

Ban ngày khi còn trên xe, cô nghe nam nhân kia nói trong nhà không có hệ thống theo dõi, nên càng yên tâm mà mạnh dạn hơn.

Tô Lệ thấy trên sofa có đồ ăn vặt Emily chuẩn bị cho cô, bên cạnh là xe đẩy nhân ngư, còn có cái chăn của cô. Ngoài ra còn có một cái rương hành lý rất to, cô đoán bên trong là đồ nhân ngư của cô.

Nói thật, nhân ngư không biết xấu hổ là gì, nhưng vì trông quá giống con người nên con người vẫn cho chúng mặc quần áo. Dù không mặc, thì trên người nhân ngư cũng có vảy che chắn, đặc biệt là ở những vị trí quan trọng.

Đối với Tô Lệ, đó coi như là chút an ủi – như thể đang mặc bikini ba mảnh vậy.

Môi trường đã khắc nghiệt đến mức này, cô cũng nên rộng lượng với bản thân một chút.

Hôm nay ra khỏi trung tâm, cô mặc chiếc váy hai dây Emily cố ý chọn cho, để lộ cánh tay trắng mịn. Nếu nhìn kỹ, có thể thấy lác đác vài vảy màu tím nhạt ẩn dưới làn da.

Đuôi cá của nhân ngư khá yếu, nên Tô Lệ khi ra ngoài thường phải ngồi xe đẩy nhân ngư thay vì tự đi, nếu không đuôi sẽ dễ bị trầy xước.

Vào ngày trời khô, người chăm sóc còn phải thoa kem bảo vệ đuôi để phòng bệnh ngoài da.

Nghe nói trước khi cô xuyên tới, con nhân ngư này thích được xịt kem  bảo vệ đuôi nhất, và để giữ cho đuôi cá luôn đẹp đẽ, nó chưa từng để đuôi chạm đất.

So với chủ nhân trước của cơ thể này luôn nâng niu đuôi cá, thì Tô Lệ lại thích nhất việc tự mình bò khỏi bể nước, đi loạn khắp nơi, mặc kệ đuôi có bị bẩn hay trầy xước.

Ai mà chịu nổi việc nằm lì trong bể nước suốt 24 giờ chứ. Dù sao, nằm trên giường thì lại là chuyện khác.

Trong bể nước có một cái vỏ sò lớn, bên trên trải nệm biển thấm nước và ga trải giường lụa, dành cho nhân ngư nghỉ ngơi.

Ai mà nằm nổi?

May mà Emily chia sẻ thiết bị quang não cho cô.

Tô Lị rất thèm chơi quang não của Emily, nhưng tiếc là chỉ số thông minh của cô chỉ có tám tuổi. Nhưng trẻ tám tuổi chắc là được chơi rồi nhỉ? Cháu gái sáu tuổi của cô còn biết lướt Mỗ Âm, tham gia Olympic Toán và giành giải nhất cơ mà.

Những đề Olympic đó đến người học đại học như cô còn đọc không hiểu.

Nhìn ra sự khao khát của Tô Lêk với thiết bị quang não, Emily cũng cực kỳ chiều chuộng. Cô ấy đem thiết bị cũ của mình cho Lily chơi.

Trước mặt Emily, Tô Lệ vờ như không biết chơi. Đợi Emily vừa đi khỏi là cô lập tức mở lên chơi điên cuồng.

Lúc đầu Emily còn cảm thấy hứng thú, thỉnh thoảng xem lịch sử truy cập của Tô Lệ, nhưng sau phát hiện toàn là mấy nội dung loạn xạ kỳ quái thì cũng không thèm xem nữa, chỉ để lại thiết bị đó cho cô, vì Emily cũng chẳng dùng tới.

Emily còn chu đáo tải thêm mấy trò chơi trí tuệ nhỏ cho Lily.

Nào là trảo đại ngỗng, ghép khối vuông, Anipop, rắn săn mồi đủ kiểu. Nhưng Lily không dám chơi quá lâu, chơi vài lần rồi để đó.

Thiết bị quang não tự động kết nối mạng. Lúc không có ai, Tô Lệ còn thử trốn vào phòng vệ sinh không có theo dõi để chơi game nhiều người, nhưng vì ngón tay có màng, lần đầu chơi không thuần thục, bị người ta mắng là học sinh tiểu học.

Ngàn vạn lần đừng tuỳ tiện chửi đồng đội. Bởi vì tuy cô không phải học sinh tiểu học, nhưng cũng có thể... không phải là người.

Tô Lệ dựa vào thiết bị đó vượt qua khoảng thời gian cô độc trong bể nước.

Nếu không có nó, ai chịu nổi việc bị nhốt một mình trong bể nước tối đen kia chứ.

May là cô là kiểu người sống như chuột, chỉ cần có quang não là sống được.

Sau chiến tranh, ngành giải trí bắt đầu phục hồi.

Tô Lệ thậm chí còn đăng ký tài khoản trên nền tảng truyền thông xã hội lớn nhất August.

Chỉ cần có địa chỉ email là đăng ký được, mà email lại miễn phí, giúp cô giấu được thân phận nhân ngư.

Ở cái thế giới mạng giả lập khổng lồ này, thân phận là do tự mình đặt ra.

Kiếp trước, Tô Lệ vất vả mưu sinh, vừa đi làm vừa cố gắng thi đại học. Sau khi tốt nghiệp, phát hiện không kiếm nổi việc làm, kinh tế cũng không cho phép cô học tiếp.

Cô rúc trong phòng trọ, sống như chuột, một ngày chỉ ăn một bữa, thỉnh thoảng nhận vẽ thuê vài bản thảo, nằm trên giường nhìn trần nhà, ôm con mèo nhặt được thất thần, thì có người phát hiện ra tài năng của cô.

Người đó thấy thông tin cô đăng trên một trang tuyển dụng, bắt chuyện, nhiệt tình mời cô vào nhóm làm truyện tranh chuyển thể.

Sinh viên mới ra trường như cô kích động đến không ngủ, ăn bánh vẽ người ta hứa rồi ký hợp đồng trâu ngựa, thức đêm làm việc, thậm chí gửi mèo cho bạn chăm để dọn vào chỗ làm đơn sơ, thật sự biến bản thân thành công cụ lao động.

Công việc xong xuôi, truyện tranh chuyển thể thành công rực rỡ, tiền lời thu về ào ạt, nhưng vì hợp đồng trâu ngựa, phần lớn tiền đổ hết về công ty, cô chỉ được ít ỏi tiền lương. Trả xong tiền thuê nhà thì đến băng vệ sinh cũng không mua nổi.

Cô từng định phản kháng, nhưng ông chủ vô lương không hề sợ, cầm hợp đồng ra dọa kiện.

Tô Lệ:...

Bị ông chủ vô tình chèn ép, cuối cùng cô – một kẻ sống như chuột – cũng gào lên.

Tô Lệ:... Khổ, sao khổ dữ vậy mà lại hay đến thế.

Trước khi chết, Tô Lệ thề rằng kiếp sau sẽ không làm trâu ngựa nữa, làm thú cưng cũng được.

Vừa mở mắt ra, cô thật sự không làm trâu ngựa, mà làm thú cưng – một mỹ nhân ngư xinh đẹp.

Không có 996, không có ông chủ tàn nhẫn, chỉ cần giơ tay là có đồ ăn, mở miệng là được chiều, bán chút dễ thương là có thứ mình muốn.

Cuộc sống đúng là quá dễ dàng.

Tô Lệ chọn cho mình thân phận là hoạ sĩ minh hoạ online.

Tác phẩm đầu tiên cô đăng là một bức chân dung chibi của chính mình – tiểu mỹ nhân ngư mắt tím, đứng trước bể nước ngắm gương.

Là phiên bản động nữa, còn có thể chớp mắt.

Vì ngành giải trí vừa mới khởi sắc, cộng thêm vận may và tay nghề thành thạo, Tô Lệ nhanh chóng chiếm được một vị trí nhỏ trong giới vẽ mạng nhờ kỹ thuật thuần thục và nét vẽ sinh động.

Lượng fan tăng rất nhanh, có nhiều người tìm cô đặt vẽ.

Đáng tiếc là hiện tại cô còn không mở nổi tài khoản ngân hàng, muốn nhận tiền vẽ cũng không được. Kinh tế quyết định tất cả – nghe nói giá cả ở August đế quốc rất đắt đỏ, một viên chocolate nhỏ thôi cũng mất tới một trăm tinh tệ.

Cái này không phải tinh tệ, là tiền cướp thì có!

Theo tỉ giá với nhân dân tệ, một viên đó có thể đủ làm đám cưới ở tiệm Wallace.

Thôi thì cứ làm nhân ngư cho xong.

Quan trọng nhất là – theo Tô Lệ biết – thế giới này không có thuốc nào có thể biến nhân ngư thành con người.

Không có thân phận hợp pháp, không có cơ thể người bình thường, đồng nghĩa với việc không thể sống dưới ánh mặt trời. Trong cơ thể còn bị cấy chip truy dấu dành riêng cho nhân ngư, giống như cách người hiện đại cấy chip theo dõi thú cưng, một khi chạy trốn là bị bắt về mổ xẻ ngay.

Tô Lệ ướt nhẹp nằm dài trên sofa, ngẩng đầu nhìn trần nhà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play