Bạch Hành Giản vốn không phải kiểu người ngoan ngoãn chịu nằm nhà. Dù ba anh trai thay nhau canh chừng, nhưng hôm nay, ba người họ đều bị mẹ triệu tập về để thử món ngọt cậu làm, còn cậu – thừa dịp hỗn loạn trong bếp – chuồn ra cửa sau, một mạch lẻn đi mà không ai hay.

Cậu đâu phải trẻ con, lại càng không phải người không biết chừng mực.

Chỉ là… từ sau cái lần gặp gỡ hôm đó, cái tên “Cửu Uyên” vẫn quanh quẩn mãi trong đầu cậu. Giống như khói sương, càng chạm càng mờ, càng muốn gần càng xa. 

Cửu Uyên ca ca… rốt cuộc là ai?”

Cậu bước dọc con hẻm sau tiệm sách cũ – nơi từng đến cùng ông nội khi còn bé. Hơi ẩm của gạch cũ và mùi giấy mục khiến lòng cậu an yên đôi chút.

Nhưng…

Sát khí là thứ dù nhỏ cũng khiến người nhạy cảm cảm nhận được.

Cậu dừng bước. Bóng người từ sau đống thùng rác xộc tới. Ba người đàn ông, ánh mắt hung hãn, không giống côn đồ bình thường.

Này nhóc, đi đâu giờ này vậy?”
“Tóc trắng kìa, như yêu tinh ấy… đẹp quá ha…”

Bạch Hành Giản không trả lời. Đôi mắt cậu khẽ nheo lại, nhìn quanh đánh giá tình hình. Tay phải siết chặt trong túi áo, đầu ngẩng cao – không có vẻ sợ hãi.

Ba người. Một cây gậy sắt. Lối ra bị chặn. Di động nằm trong túi sau… không kịp.

Mày nghĩ mày đặc biệt lắm à? Mái tóc trắng như tiên ấy, đem ra chợ đen đấu giá chắc được mớ tiền ha…”

Mấy người mà dám động vào tôi, ba anh tôi sẽ… à không – ‘Cửu Uyên ca ca’ sẽ khiến mấy người không còn cái tay nào mà đếm tiền đâu.”

Đám kia bật cười, nhưng một tên trong số đó đột nhiên khựng lại.

Cửu… Uyên? Không phải là cái tên ở phía Bắc…”

Im đi, đừng hù dọa!”

Một tên khác hừ lạnh, tiến tới định túm lấy tay cậu.

Đoàng!

Tiếng súng vang lên xé gió. Viên đạn sượt qua gò má tên cầm gậy, để lại vết rạch dài rớm máu. 

Cậu trừng mắt. Ba người đàn ông cứng đờ.

Ngay phía sau lưng kẻ vừa định động tay – một bóng đen như bước ra từ trong màn sương, Mặc áo khoác dài đen, dáng cao thẳng, khuôn mặt dưới ánh đèn lờ mờ hiện lên đường nét lạnh lùng đến rợn người. tay vẫn cầm khẩu súng lục chưa hạ xuống. Cây súng được gắn ống giảm thanh, nhưng tiếng nổ vẫn vang dội trong hẻm hẹp.

Cút.” – Giọng trầm, lạnh, như đến từ đáy vực sâu.

Không cần nói lần thứ hai. Ba tên kia lập tức hoảng loạn tháo chạy, va vào nhau loạng choạng rồi mất hút.

Cậu đứng yên, hơi thở phập phồng. Ánh mắt chưa kịp thích nghi với tất cả — chỉ cảm thấy bầu không khí xung quanh như đông lại.

Người đàn ông tiến gần. Cậu khẽ ngẩng đầu.

Là anh.

Là người đó.

Mái tóc đen, ánh mắt sâu thẳm như đêm chưa từng thấy bình minh. Hơi thở mang theo mùi bạc hà và thuốc súng. Trái tim cậu khẽ thắt lại, rồi đập loạn.

Anh là…” – Cậu lẩm bẩm, ánh mắt không rời.

“…Cửu Uyên ca ca…”

Không biết vì sao cậu lại gọi vậy. Nhưng trong khoảnh khắc, nó bật ra theo bản năng – như một sợi dây kết nối vô hình.

Người đàn ông không phủ nhận, cũng không ngạc nhiên. Anh chỉ im lặng tiến đến gần, ánh mắt quét nhẹ lên vết trầy nhỏ trên cổ tay cậu.

Đau không?”

Giọng anh khàn khàn, trầm thấp, nhưng lạ kỳ dịu dàng.

Bạch Hành Giản khẽ lắc đầu.

“Sao anh lại… ở đây?” – Cậu hỏi nhỏ.

“Từ lúc em rời khỏi nhà, tôi đã biết.”

“Lẽ ra em không nên đi một mình.”

Cậu tròn mắt, ngập ngừng:

“Anh theo dõi em à?”

“Tôi bảo vệ em.” – Anh trả lời, dứt khoát. – “Không phải lần đầu.”

“Chúng ta… quen nhau sao?”

Cửu Uyên cúi đầu nhìn cậu, đôi mắt đen sâu thẳm không gợn sóng:

“Không lâu nữa, em sẽ nhớ thôi.”

Gió đêm lướt qua. Tóc trắng dưới mũ khẽ bay, dính nhẹ vào má cậu. Cửu Uyên vươn tay vén một sợi tóc, động tác cực kỳ cẩn trọng.

Cậu như bị điện giật, hơi ngẩng đầu:

“Anh… biết em từ trước?”

“Từ rất lâu rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play