Sáng sớm, ánh nắng nhẹ xuyên qua rèm cửa, chạm vào gương mặt cậu thanh niên đang nằm cuộn mình trên giường. Bạch Hành Giản cựa quậy, hàng mi khẽ run lên, rồi chầm chậm mở mắt.

Chiếc áo khoác đen trên người vẫn còn mang theo mùi hương của đêm qua – bạc hà mát lạnh và một chút cay dịu của thuốc lá. Cậu siết nhẹ tay, cảm giác ấm áp kia vẫn còn đó, như một dấu vết không thể xóa.

“Cửu Uyên…”

Cậu thì thầm, tên gọi bật ra như một giấc mơ chưa tỉnh.

Cậu không biết gì về người đó. Không biết anh là ai, từ đâu đến, vì sao lại cứu cậu. Thậm chí đến tận bây giờ, cậu còn chưa rõ đó là mộng hay là thực.

Chỉ biết… ánh mắt ấy quá đỗi dịu dàng.

**

Bạch gia sáng hôm đó rộn ràng hơn thường lệ.

Ba anh trai của Bạch Hành Giản lần lượt xuất hiện trước cửa phòng cậu với gương mặt… không mấy thân thiện.

Tiểu Giản, đêm qua em về quá trễ.” – Bạch Hành Phong, anh cả, đứng thẳng như cây bút, giọng nghiêm khắc.

Em đi với ai? Xe của ai? Biển số bao nhiêu?” – Bạch Hành Thừa, anh hai, hỏi dồn dập, mắt đầy nghi ngờ.

Có bị thương chỗ nào không? Đưa tay anh xem!” – Bạch Hành Uy, anh ba, gương mặt dịu dàng nhưng bàn tay đã kiểm tra cổ tay em trai kỹ lưỡng.

Bạch Hành Giản vừa choáng vừa dỗi:

Em đâu phải trẻ ba tuổi…”

“Không, em là bảo bối mười chín tuổi cần giám sát 24/7.” – cả ba cùng đồng thanh.

Cậu lẩm bẩm nhỏ:

“…Ba anh đúng là ba con chó giữ cửa.”

“Bọn anh nghe hết đấy.” – Bạch Hành Thừa lập tức phản hồi, nhíu mày.

Cuối cùng, cả ba đồng ý cho cậu ở nhà nghỉ hôm nay… với điều kiện không được bước ra khỏi cửa chính nếu không có người nhà đi cùng.

Cậu dỗi, nhưng vẫn ngoan ngoãn đồng ý.

Cả buổi sáng, Bạch Hành Giản như người lạc hồn. Cậu bị ba anh trai dồn ép nghỉ ngơi, không được rời nhà, càng không được tập luyện gì thêm. Ngay cả điện thoại cũng bị thu – lý do là “phải để mắt đến nhóc con không biết tự lượng sức.”

Cậu cằn nhằn, đá nhẹ cái gối, rồi ôm mèo đi dạo vòng quanh vườn.

Gió nhẹ, nắng vàng, khung cảnh yên tĩnh tưởng chừng nên dễ chịu. Nhưng lòng cậu lại bứt rứt, như có thứ gì đó… sắp thay đổi.

Người đó là ai?”

“Tại sao lại quen thuộc đến thế…”

Bạch Hành Giản ngồi trên bậc thềm, tay vuốt ve mèo trắng, mắt lơ đãng nhìn về phía cổng lớn.

**

Đến chiều, tiếng thì thầm của người giúp việc khiến cậu chú ý:

“Căn biệt thự đối diện có người mới dọn đến kìa, trông rất giàu có, mà khí chất ghê gớm lắm...”

“Cô thấy không, cổng sắt kín mít, bảo vệ mặc đồ đen, còn đi xe biển số lạ nữa... giống trong phim ấy!”

“Mà hình như là một người đàn ông trẻ tuổi, dáng cao, rất lạnh lùng…”

Tim cậu bỗng khựng lại.

Không lẽ…

Cậu đứng dậy, bước nhanh lên tầng hai, kéo nhẹ rèm ban công.

Bên kia đường – căn biệt thự mới – tường rào cao, cổng sắt kín bưng. Nhưng ngay lúc đó, cậu bắt gặp một bóng lưng quen thuộc – cao lớn, đứng lặng lẽ trên tầng hai. Gió nhẹ thổi bay góc áo sơ mi đen, ánh chiều chiếu xuống khiến bóng người đó như hòa vào sắc nắng.

Giống lắm.

Giống đến mức khiến cậu không dám rời mắt.

Cậu đứng yên đó, tim đập dồn dập. Một lát sau, người kia xoay mặt lại – thoáng thôi, trong tích tắc, nhưng đủ để ánh mắt hai người chạm nhau.

Cậu tròn mắt.

Ánh mắt đó… đúng là anh.

Dù chỉ thoáng qua, cậu vẫn nhớ rõ. Cái cách người ấy nhìn cậu – lạnh lùng, nhưng sâu thẳm. Như thể có vô vàn điều chưa nói, và tất cả đều chỉ dành cho mình cậu.

**

Tối hôm đó, Hành Giản lén ra ban công lần nữa. Trong tay là ly sữa nóng, trên người khoác thêm áo len mỏng. Gió đêm lạnh buốt, nhưng lòng cậu lại có một góc ấm áp đến lạ.

Cậu không nói gì, chỉ ngẩng đầu lên… và quả thật – anh đang ở đó.

Lục Cửu Uyên đứng lặng phía bên kia ban công, tay cầm ly rượu vang sóng sánh đỏ như máu. Gió lướt qua, tóc anh khẽ rối, áo sơ mi đen phập phồng theo nhịp thở chậm rãi.

Khoảnh khắc ấy, hai người đứng nhìn nhau từ hai đầu ban công – không lời, không tiếng động.

Cửu Uyên… ca ca.”

Cậu lẩm bẩm, như gọi người trong mộng.

Lục Cửu Uyên không trả lời, chỉ khẽ nâng ly rượu, môi cong nhẹ một đường gần như vô hình. Anh xoay người, bước vào trong, bóng dáng khuất sau rèm cửa.

Chỉ là một cái nhìn thoáng qua, nhưng trong tim Hành Giản, những nhịp đập lặng lẽ đã rung lên.

**

Từ hôm đó, cậu bắt đầu thấy anh nhiều hơn.

Lúc thì là bóng người bước ra từ chiếc xe đen đỗ cạnh lề đường, lúc lại là ánh mắt thấp thoáng giữa dòng người.

Anh không bao giờ lại gần, chỉ đứng ở xa – nơi mà Bạch Hành Giản có thể nhìn thấy, nhưng không thể chạm tới.

Nhưng như thế, đã đủ để lòng cậu rối tung cả lên.

“Tại sao anh lại đến đây?”

“Anh là ai, thực sự là ai chứ…”

Câu hỏi không có lời đáp.

Chỉ có một điều cậu biết chắc chắn – người đó đang ở rất gần mình.

Và điều đó… khiến trái tim cậu rung lên từng nhịp không thể kiểm soát.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play