Gần đây, Bạch Hành Giản bắt đầu có cảm giác... bị theo dõi.

Không phải ảo giác. Cậu biết phân biệt cảm giác và thực tại. Đôi mắt đen thông minh ấy có thể nhìn ra sự bất thường trong từng cái chớp mắt.

Mỗi lần ra ngoài, dù chỉ ghé hiệu sách hay quán trà gần nhà, đều có cảm giác có một ánh nhìn bám theo từ phía sau. Không sát khí, nhưng lại như đang chờ đợi điều gì đó.

Và rồi – hôm nay, điều đó đến thật.

Lúc đó là 9 giờ tối. Hành Giản vừa tan khỏi lớp học đàn riêng, đang đi bộ ra xe.

Phố nhỏ vắng vẻ, ánh đèn vàng kéo dài trên mặt đường loang lổ vì mưa đêm. Khi cậu rẽ vào một con hẻm nhỏ để đến bãi xe, một tiếng bước chân chậm rãi vang lên sau lưng.

Một tiếng.

Rồi hai.

Rồi ba.

Cậu dừng lại.

Người kia cũng dừng lại.

Gió lạnh thổi qua, cuốn theo một mùi hương rất lạ – cay nhẹ, thanh trầm và… nguy hiểm.

Cậu xoay người lại – định hỏi, nhưng không kịp.

Một bóng đen từ phía sau vọt đến, vung tay định chụp lấy vai cậu – động tác nhanh và gọn, hiển nhiên là người được huấn luyện bài bản.

Cậu phản ứng cực nhanh – ngả người tránh né, nhưng thân thể lại không chịu được gió lạnh, ngực nhói lên từng đợt. Đầu óc bắt đầu quay cuồng, còn kẻ kia tiếp tục lao đến lần hai. 

Ngay khoảnh khắc đó – một tiếng động sắc gọn xé gió vang lên.

Keng!

Con dao găm bị đánh bật ra. Một bóng người từ trên cao đáp xuống – động tác như chim ưng lao thẳng, hạ trước mặt Hành Giản chỉ nửa bước.

Người đó mặc toàn thân đen, áo khoác dài tung bay trong gió, che chắn trước mặt cậu như một bức tường sống.

Chỉ nghe giọng anh trầm thấp vang lên – lạnh như sương sớm chạm thép:

Chạm vào cậu ấy… thử xem.”

Tên áo đen phía trước do dự một giây – rồi lập tức quay đầu bỏ chạy.

Nhưng hắn không kịp.

Người đàn ông áo đen vung tay – một sợi kim tuyến mảnh như tơ nhưng sắc bén vô cùng bay ra, quấn lấy chân đối phương. Trong chưa đầy ba giây, tên kia đã ngã gục xuống đất, bất tỉnh.

Yên tĩnh trở lại.

Bach Hành Giản đứng sau lưng người đó, mắt mở lớn. Trong ánh đèn vàng yếu ớt, cậu có thể thấy rõ – bờ vai rộng, sống lưng thẳng tắp, khí thế trầm ổn và đầy áp lực.

Người đàn ông quay đầu lại.

Lần đầu tiên – ánh mắt họ thật sự chạm nhau.

Mắt anh đen sâu, đáy mắt ẩn nhẫn như vực thẳm. Đôi lông mày sắc, sống mũi cao, cằm góc cạnh – từng đường nét trên gương mặt đều lạnh lùng và kiêu ngạo. Nhưng khi nhìn cậu – ánh mắt ấy như dịu đi, như lành gió sớm, chạm nhẹ vào tâm hồn mỏng manh đang run rẩy.

Cậu lùi một bước, môi khẽ mấp máy:

“…Anh là ai?”

Người kia nhìn cậu, chậm rãi bước tới, cởi áo khoác đen choàng lên vai cậu. Tay anh ấm, cử chỉ dịu dàng không hợp với khí chất lạnh lẽo tỏa ra từ anh.

Anh nói nhỏ – như sợ cậu nghe quá rõ:

“Là người… luôn đứng sau em.”

Cậu mở to mắt, giọng gần như thì thầm:

“M.A…?”

Anh không trả lời, chỉ cúi đầu sát gần tai cậu, giọng khàn khàn:

“Gọi tôi là… Lục Cửu Uyên.”

Cậu ngẩn người. 

Đó là cái tên cậu từng lẩm bẩm vô thức trong mơ. Là cái tên dường như đã khắc trong tim cậu từ lâu, dù cậu chưa từng thật sự gọi lên.

“Cửu Uyên… ca ca?”

Anh khựng lại một chút – rồi bật cười rất khẽ.

“Ừ. Gọi hay lắm. Gọi thêm vài lần nữa đi.”

Đêm ấy, Bạch Hành Giản được đưa về nhà bằng một chiếc xe lạ, ghế da đen, mùi hương quen thuộc, và người đàn ông thần bí ấy ngồi bên cạnh – im lặng, nhưng lại khiến trái tim cậu đập mãi không yên.

Lần đầu gặp nhau – là trong bóng tối.

Nhưng kể từ khoảnh khắc ấy, Bạch Hành Giản biết… cậu đã bước vào một thế giới hoàn toàn khác, nơi có người luôn dõi theo, bảo vệ – và chạm đến trái tim cậu bằng sự dịu dàng không lời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play