Buổi sáng hôm nay ở Bạch gia có chút khác thường.
Bạch Hành Giản xuống lầu thì thấy ba người anh trai đều đã rời đi từ sớm mà không báo trước. Mẹ cũng gọi điện dặn cậu ở yên trong nhà, không ra ngoài cho đến khi ba về.
Cậu cảm thấy kỳ lạ.
Bạch gia xưa nay quản lý nghiêm ngặt, nhưng đối với cậu – đứa con út được yêu chiều hết mực – luôn là sự tự do và bao dung. Bạch Hành Giản chưa từng bị yêu cầu “ở yên tại chỗ”.
Cậu không hỏi. Chỉ trở về phòng, mở laptop lên như mọi ngày để viết báo cáo sinh học gửi cho giáo sư hướng dẫn từ xa.
Đến gần trưa, hệ thống điện trong phòng chớp nháy một chút, đèn trần phụt tắt nửa giây rồi sáng trở lại. Một lỗi kỹ thuật bình thường – nhưng cũng đủ khiến cậu cảnh giác.
Cậu đứng dậy, bước tới cửa sổ ban công.
Cảm giác như… có người đang nhìn mình.
Cậu ngẩng lên.
Trên tầng cao đối diện bên kia phố, có một cửa sổ kính mờ. Ánh sáng phản chiếu khiến không thấy rõ bên trong, nhưng Bạch Hành Giản cảm nhận được ánh mắt đó, lạnh và sâu, đang xuyên qua lớp kính, đặt thẳng vào mình.
Cậu lập tức kéo rèm lại.
Rồi thở ra một hơi dài, tay đặt lên cổ, nơi sợi dây chuyền bạc vẫn còn âm ấm.
M.A… có khi nào biết chuyện gì đang xảy ra không?
Cùng lúc đó, trong phòng họp nội bộ của Bạch thị, ba người con trai nhà họ Bạch ngồi đối diện màn hình lớn. Trên màn hình, hình ảnh từ hệ thống theo dõi đặc biệt ghi lại được cảnh một kẻ đột nhập xuất hiện quanh khu biệt thự phía Nam – nơi Bạch Hành Giản từng tĩnh dưỡng.
Bạch Hành Phong trầm giọng: “Bọn chúng không đơn thuần là paparazzi hay mấy đứa tò mò.”
Bạch Hành Thừa nhíu mày: “Không loại trừ khả năng ai đó đang điều tra về Giản Giản.”
“Có nên để thằng bé biết không?” Bạch Hành Uy, người ít khi lên tiếng, gõ nhẹ đầu bút xuống bàn.
Bạch Hành Phong lắc đầu: “Không, Giản Giản chỉ cần yên tâm sống tốt.”
Chiều tối hôm đó, Bạch Hành Giản nhận được một tin nhắn ẩn danh trên điện thoại.
Không số, không tên, chỉ một dòng:
“Tầng 12, quán Trà Huyền Tịnh. 19 giờ.”
Cậu nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, định xóa đi. Nhưng không hiểu sao… lòng lại dấy lên một sự tin tưởng kỳ lạ.
19 giờ.
Cậu xuất hiện đúng giờ, khoác áo dài trắng, đội mũ và khẩu trang che gần hết gương mặt nổi bật.
Quán trà nằm khuất sau một con hẻm, tầng trên cùng chỉ có một chiếc bàn đặt gần cửa sổ. Khi cậu đến, bàn trống.
Không ai cả.
Chỉ có một tách trà còn bốc khói, và một phong thư đen đặt trên bàn.
Cậu ngồi xuống, mở thư.
“Bạch Hành Giản.
Không phải tất cả ánh nhìn đều là thiện ý. Không phải tất cả nụ cười đều là thật lòng.
Giữ mình.
Và đừng bao giờ đi một mình vào ban đêm.
M.A”
Cậu nhìn chằm chằm vào dòng chữ. Tim đập mạnh.
Có ai đó… đang bảo vệ cậu. Nhưng cũng có ai đó, đang muốn cậu biến mất.
Ngay lúc ấy, từ xa phía cửa kính, một bóng đen lướt qua.
Cậu lập tức quay đầu, lại không thấy ai. Nhưng trong gió, có mùi hương quen thuộc thoáng qua – thanh lạnh, trầm tĩnh.
Cậu biết, người ấy đã đến. Dù chỉ là trong bóng tối.
Đêm đó, trên sân thượng Bạch gia, Bạch Hành Giản ngồi một mình thật lâu, tay siết lấy phong thư đen, mắt nhìn bầu trời đầy sao.
“M.A… Anh là ai?” – cậu thì thầm, giọng nhỏ như gió lướt qua lá cây.
Phía xa, trên tòa nhà cao nhất, một người đàn ông áo đen đang đứng trong bóng tối, mắt vẫn dõi theo ô cửa sổ có ánh đèn mờ ấm áp kia.
“Tiểu thiếu gia… Đừng sợ.”