Mấy ngày sau khi trở về Bạch gia, Bạch Hành Giản không ra ngoài nhiều. Dù khí trời đã vào xuân, nhưng cơ thể cậu vẫn không thể chịu được gió lạnh. Cậu quen với những buổi sáng phơi nắng bên cửa sổ, một quyển sách trên đùi, và ly trà hoa cúc trên tay.
Yên tĩnh, dịu dàng, như cuộc sống mà cậu vẫn mong giữ mãi.
Hôm nay, trong thư phòng của ba, Bạch Hành Giản vô tình nghe được một cuộc trò chuyện ngắn khi đang tìm sách y học để nghiên cứu.
Giọng người giúp việc nhỏ nhẹ:
“Thưa ông, lô thiết bị y tế mới đã được chuyển đến từ sáng, người đặt vẫn không để lại tên, chỉ dùng mã hiệu cũ… M.A.”
Một tiếng thở dài trầm trầm vang lên – là giọng ba của Bạch Hành Giản:
“Vẫn là người đó, suốt bốn năm nay… giúp Bạch gia không ít, nhưng chưa một lần gặp mặt.”
Bạch Hành Giản đứng lặng trong hành lang, ngón tay khẽ siết chặt cuốn sách. M.A… lại một lần nữa xuất hiện.
Không chỉ dõi theo cậu – người đó còn dõi theo cả gia đình cậu.
Hôm đó, cậu ngồi bên khung cửa sổ đến rất muộn, nhìn ánh đèn ngoài xa dần nhạt đi trong màn đêm. Trong lòng dâng lên cảm xúc khó gọi tên: Tò mò, biết ơn, nhưng cũng có chút bất an ngọt ngào.
Cậu nhớ về một đêm bốn năm trước – trong bệnh viện, sau một ca sốt cao khiến cậu bất tỉnh suốt ba ngày.
Lúc tỉnh lại, cậu đã thấy một bóng người lạ ngồi bên giường, đeo khẩu trang đen, đội mũ lưỡi trai, ánh mắt đen sẫm như mực đêm.
Người đó im lặng đưa cho cậu một chiếc bình nhỏ đựng dược hoàn, giọng trầm thấp như gió lướt qua rừng:
“Uống đi. Không cần sợ.”
Chỉ vậy thôi, rồi anh rời đi như chưa từng tồn tại.
Khi ấy, cậu hỏi y tá về người đã vào thăm mình. Tất cả đều lắc đầu: “Không ai cả.”
Chiếc bình ấy sau này được kiểm tra, là loại thuốc điều hòa khí huyết cực quý, không có mặt trên thị trường. Còn ánh mắt ấy… suốt bốn năm, Bạch Hành Giản vẫn không quên được.
Đêm xuống, trên tầng thượng Bạch gia, gió lướt qua những chậu hoa sứ vừa nở. Bạch Hành Giản khoác áo choàng, ngồi vắt chân trên chiếc ghế dài, mắt nhìn lên bầu trời đầy sao.
Trên bàn có một hộp nhỏ. Cậu mở ra – bên trong là một sợi vòng cổ bạc mảnh, đính viên đá đen hình giọt lệ. Không kèm theo một lời nhắn, nhưng chỉ cần nhìn kiểu thiết kế cũng biết – lại là của người ấy.
Cậu đeo vòng lên cổ, ngón tay chạm nhẹ vào viên đá, ánh mắt chợt dịu lại.
“Cảm ơn anh… M.A.”
Ở một nơi khác trong thành phố, trong văn phòng tối của một tòa nhà cao tầng, người đàn ông áo sơ mi đen ngồi bên cửa sổ, một tay kẹp điếu thuốc chưa châm lửa.
Trên bàn là màn hình hiển thị camera an ninh của Bạch gia.
Anh không nói gì. Chỉ nhìn thiếu niên tóc trắng đang dựa vào ghế ngủ quên ngoài ban công, trên cổ ánh lên chuỗi bạc anh vừa gửi tới chiều nay.
Khóe môi người đàn ông hơi cong, không phải là cười, chỉ là… yên tâm.
“Ngủ ngon, tiểu thiếu gia.”