Sáng hôm sau. Trời xám như tro tàn, mưa đã tạnh nhưng gió vẫn quật từng cơn lạnh buốt qua khung cửa rách nát.

Tử Kỳ tỉnh giấc trước.

Cô vẫn ngồi tựa vào bức tường cũ, tay cầm con dao đặt trên đùi, mắt nửa mở. Cơn mơ đêm qua bị cắt ngang bởi tiếng tim đập mạnh và tiếng gió hú bên ngoài. Cô chưa bao giờ được phép ngủ một giấc trọn vẹn.

ở bên cạnh, Sở Phong vẫn còn ngủ, đầu từ lúc nào đã nghiêng về phía cô, vai chạm nhẹ vào vai cô.

Tử Kỳ quay đi. Không phải vì không thích, mà vì… cô chưa bao giờ quen với hơi ấm từ người khác mang lại.

Buổi sáng, họ chia nhau nửa chiếc bánh quy còn sót lại trong ba lô của Sở Phong.

Cậu ăn phần lớn đi,” cậu nói, “Cậu đánh nhau còn tôi chỉ biết chạy trốn.”

Tử Kỳ lườm cậu: “Cậu mà đói thì chạy không nổi đâu.”

Sở Phong bật cười khẽ: “Cậu quan tâm đến tôi thật đấy à?”

Tử Kỳ cắn miếng bánh, quay mặt đi. Cậu không cần nghe câu trả lời.

Trưa. Họ trú tạm trong một thư viện bỏ hoang. Những giá sách mục nát, giấy bay vương vãi trên sàn như tuyết.

Sở Phong loay hoay nhóm lửa bằng một vài mảnh sách cũ và bật lửa nhỏ. Tử Kỳ thì trầm ngâm bên khung cửa sổ, mắt nhìn xa xăm.

Một lúc sau, cậu gọi nhỏ:

Cậu muốn biết... vì sao tôi một mình không?”

Tử Kỳ gật đầu. Cô ngồi xuống bên đống lửa, đưa mắt nhìn vào ánh sáng nhỏ nhảy múa giữa hai người.

Sở Phong rút trong túi áo một tấm ảnh nhàu nát.

Trong ảnh, một gia đình nhỏ đang cười – ba người: cha, mẹ, và một cậu bé khoảng 7 tuổi với đôi mắt rất sáng.

Đây là tôi, hồi đó.” – cậu nói, giọng nhẹ như tàn tro. “Cha mẹ tôi làm bác sĩ tình nguyện. Khi dịch bùng lên, họ cố ở lại bệnh viện giúp đỡ đến phút cuối…”

Tử Kỳ không hỏi. Cô chỉ nhìn cậu, im lặng.

Cậu biết không, lúc đó… tôi nghĩ họ đã chọn người khác thay vì chọn tôi.”

“Tôi ghét họ. Tôi ghét luôn cả thế giới này.”

Giọng cậu bắt đầu run.

Và tôi từng muốn chết. Trong một lần chạy loạn, tôi không chạy nữa. Tôi đứng giữa đường, chờ một con sinh vật tới. Chờ nó ăn mình.”

Gió rít qua khe cửa.

Nhưng khi nó lao tới, một cô gái cầm gậy sắt xuất hiện. Cô ấy đánh văng nó khỏi tôi… và sau đó gào vào mặt tôi:

‘Nếu cậu muốn chết, thì để sau. Còn sống thì phải chiến đấu trước đã!’”

Tử Kỳ không biết mình đang run hay không. Tim cô đập mạnh. Không phải vì câu chuyện, mà vì ánh mắt Sở Phong khi cậu nói.

Cậu ấy tên là An.” – cậu thì thầm. “Chỉ đồng hành với tôi đúng ba ngày, rồi biến mất. Tôi chưa từng gặp lại.”

Im lặng tràn vào giữa họ.

Một lúc lâu, Sở Phong nhìn sang Tử Kỳ.

Cậu biết không, Tử Kỳ... Cậu rất giống An.”

Lần đầu tiên – Tử Kỳ thấy mắt mình ươn ướt.

Không phải vì thương hại. Không phải vì đau lòng.

Mà vì có ai đó, từng suýt chết, vẫn chọn tin tưởng cô.

Chiều xuống.

Ngoài thư viện, tiếng loạt soạt bất thường vang lên.

Tử Kỳ siết chặt dao.

Sở Phong lặng lẽ đứng dậy, tay cầm gậy. Hai người đứng sát nhau. Không nói, không run, không thở mạnh.

Tiếng bước chân.

Tiếng thở.

Và một tiếng cào – dài và sắc, như móng vuốt quét qua tường đá.

Tử Kỳ thì thầm: “Chúng ta không còn nhiều lửa đâu. Nếu nó vào đây…”

Sở Phong siết gậy chặt hơn. “Tôi sẽ không bỏ chạy lần nữa.”

Tử Kỳ quay sang, nhìn cậu.

Vết thương không máu – đó là điều cô thấy trong ánh mắt ấy. Nỗi mất mát đã khắc vào tim, nhưng lại là lý do khiến cậu muốn sống tiếp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play