Nửa đêm.
Tiếng bước chân.
Bạch Tử Kỳ mở mắt.
Cô không ngủ sâu, không bao giờ.
Một bóng người đang lặng lẽ bước tới góc phòng, nơi Sở Phong đang nằm, quấn trong chăn mỏng.
Tay người đó cầm một cây gậy nhỏ.
Tử Kỳ bật dậy không một tiếng động.
Cô rút con dao nhỏ giấu ở mé trong giày, bước thật khẽ sau lưng hắn.
Soạt
Lưỡi dao kề cổ trước khi hắn kịp chạm vào Sở Phong.
“Đừng thử.” – cô thì thầm. “Tôi không chém để dọa.”
Tên đó – là cậu trai trạc tuổi Sở Phong trong nhóm. Hắn sững người lại, mồ hôi tuôn như tắm.
“Sao… sao cô vẫn chưa ngủ?”
Tử Kỳ lạnh giọng: “Cậu nhìn cậu ấy cả buổi chiều, ánh mắt đó không giống ánh mắt thân thiện khi nhìn vào một người mới quen biết, đó là ánh mắt tham lam, ganh ghét, đầy ác ý.”
Hắn run rẩy. “Tôi… tôi chỉ muốn lấy chiếc ba lô, tôi không định giết ai!”
“Cậu càng không nên làm thế với người tôi chọn giữ bên cạnh.” – cô nói, rút dao, đá mạnh vào đầu gối hắn khiến hắn đổ xuống như bao gạo.
Tiếng động lớn khiến cả nhóm thức dậy. Gã đàn ông râu rậm lao ra đầu tiên, khẩu súng gỗ giương lên.
“Có chuyện gì?!”
Tử Kỳ quay sang, mắt sáng lạnh như thép:
“Người của anh đột nhập khu ngủ của chúng tôi. Tấn công bạn tôi.”
Gã râu rậm liếc qua tên thanh niên đang ôm chân rên rỉ, lặng vài giây.
Rồi – hắn cười to.
“Ồ… vậy rà cô bé không chỉ có đôi mắt đẹp, mà còn nhanh tay.”
Gã nhìn thẳng vào Bạch Tử Kỳ, không giấu ánh nhìn đục ngầu. “Cô có bản lĩnh, tôi thích. Ở đây, chúng tôi quý người biết giữ mạng mình.”
Bạch Tử Kỳ không chớp mắt: “Quý bằng cách để họ bị tấn công trong đêm à?”
Gã râu rậm tiến gần cô một bước.
“Cô có hai lựa chọn. Một – ở lại, làm người của tôi. Có đồ ăn, chỗ ngủ, vũ khí, bảo vệ. Hai – rời đi ngay sáng mai, với một thằng nhóc ốm đói và cái bụng rỗng.”
Im lặng.
Tất cả mọi người nín thở.
Bạch Tử Kỳ nhìn thẳng vào mắt hắn, rồi liếc sang Sở Phong – cậu vẫn nằm im, mắt mở lớn, tay siết chặt chăn.
Cô quay lại, nhếch môi.
“Tôi chọn cách ba.”
“Cách ba?” – Gã cau mày.
“Lấy lại dao, phá chỗ này, rời đi. Và nếu có lần sau… tôi sẽ không tha.”
Nói rồi – Tử Kỳ xoay cổ tay, dao quét ngang – cắt rách dây treo khẩu súng gỗ, giật lấy trong một động tác.
Cô đạp mạnh vào cửa, kéo Sở Phong dậy.
“Chạy.”
Ngoài trời đổ mưa.
Cả hai lao vào màn đêm lạnh buốt. Sau lưng là tiếng chửi rủa, tiếng đuổi theo. Nhưng Bạch Tử Kỳ biết – chúng không dám truy sát xa. Vì lũ sinh vật ngoài kia còn đáng sợ hơn cả hai đứa trẻ bỏ trốn.
Họ chạy đến khi hơi thở gấp gáp, ngực đau buốt, và đôi chân như sắp gãy.
Cuối cùng, họ núp dưới một mái hiên cũ, nơi từng là tiệm sửa xe. Sở Phong ngồi sụp xuống, thở như kéo cả trời vào phổi.
Cậu lắp bắp:
“Cậu… liều quá…”
Tử Kỳ ngồi xuống cạnh cậu, lấy áo lau nước mưa trên trán.
“Không phải liều. Là lựa chọn. Ở lại, tôi phải trở thành súng máy của bọn họ, hoặc con rối trên giường gã kia. Tôi không chọn cách sống đó.”
Sở Phong nhìn cô rất lâu. Cuối cùng thì thào:
“Cậu không giống người. Cậu giống lửa.”
Tử Kỳ cười nhẹ, lần đầu tiên trong ngày.
Một nụ cười buồn.
“Có thể. Nhưng nếu tôi là lửa… thì cậu phải học cách trở thành gió. Vì chỉ gió mới giữ được lửa sống qua đêm mưa.”
Bên ngoài, mưa chưa tạnh. Bên trong, ánh sáng le lói từ lon nến nhỏ cậu tìm được lúc nãy thắp lên một góc tường đổ nát.
Hai đứa trẻ – một lửa, một gió – bắt đầu một hành trình không còn lối về.