Khi Bạch Tử Kỳ tỉnh lại, ánh sáng đầu tiên đập vào mắt cô không phải là mặt trời… mà là một màu xám lạnh lẽo đang rơi xuống từ trần nhà nứt nẻ.

Căn hộ nơi cô nằm chẳng còn dấu hiệu của sự sống. Tường nứt, kính vỡ, nền nhà phủ đầy bụi bặm. Một mùi hôi ẩm mốc và máu khô bám lấy không khí như thể chúng chưa từng bị gió cuốn đi.

Cô đưa tay lên đầu mình và phát hiện một vết thương đã đóng vảy. Tay kia cầm chặt thanh sắt gỉ mà cô chẳng nhớ từ đâu có, nhưng cô biết rõ thứ đó đã cứu mạng mình.

Bạch Tử Kỳ chậm rãi đứng dậy. Trong lòng không có hoảng loạn, sợ hãi, không có nước mắt. Chỉ có một khoảng trống tĩnh mịch đến đáng sợ.

Thành phố này… đã chết.

Ngày mà mọi thứ sụp đổ, người ta gọi đó là "Ngày Đầu Tiên". Nhưng với Bạch Tử Kỳ, đó là ngày cô mất tất cả.

Virus bùng phát không báo trước. Trong vòng ba ngày, hơn nửa dân số thế giới đã biến thành thứ gì đó không còn là con người. Cơ thể mục rữa, ánh mắt đục trắng, tâm trí không còn, chỉ biết săn tìm sự sống, ăn thịt và lan truyền.

Gia đình cô... biến mất.

Bạn bè cô... chẳng còn ai sống sót.

Và Bạch Tử Kỳ – một cô gái từng được gọi là trầm lặng, hay cười, luôn mơ mộng – trở thành người sống sót cuối cùng ở khu dân cư phía Tây.

Cô không khóc.

Từ nhỏ, Tử Kỳ đã biết cách giấu mình trong sự im lặng. Cô quen với việc ngồi một mình hàng giờ, mơ về những điều không thật – một khu rừng bí ẩn, một nhóm bạn thân thiết, một thế giới cô làm chủ.

Giờ đây, trí tưởng tượng ấy… trở thành kim chỉ nam để cô sinh tồn.

Cô tìm được chút nước trong một chiếc bình cũ, một gói bánh quy đã hết hạn nhưng vẫn ăn được. Lặng lẽ, cô ngồi trong góc tường, nhìn ra khung cửa sổ vỡ – nơi từng có ánh đèn thành phố, nay chỉ còn khói và máu.

Tối hôm đó, Tử Kỳ nghe thấy tiếng chân.
"Cộc... Cộc..." – chậm rãi, kéo lê, như ai đó đang lết từng bước trên nền xi măng bụi mờ.

Cô đứng bật dậy.

Tiếng bước chân mỗi lúc một gần, vọng qua hành lang tầng ba hoang vắng. Cánh cửa sắt méo mó của căn hộ lay động nhẹ – tiếng "Két..." như lưỡi dao cào vào màng tai.

Bạch Tử Kỳ nắm chặt thanh sắt gỉ, ẩn mình sau tủ quần áo gần cửa ra vào. Hơi thở cô ngắt đoạn, mồ hôi lạnh rịn ra từng kẽ ngón tay. Nhưng ánh mắt – ánh mắt đó – lại sáng lên kỳ lạ. Không hoảng loạn. Chỉ là… tập trung.

"Cạch..." Cửa bật mở.

Nó bước vào.

Một sinh vật người – nếu còn có thể gọi là người. Da nó xám xịt, rách bươm, một phần hộp sọ lộ ra sau lớp tóc bết máu. Hai tròng mắt đục ngầu đảo loạn, miệng phát ra tiếng rít khò khè như lửa cháy trong ống khói.

Nó ngửi thấy cô.

Quay đầu, gầm lên

Tử Kỳ không chờ nó đến gần, cô xông ra trước.

Cú vung đầu tiên – "choang!" – nhắm thẳng vào bên cổ sinh vật, xương gãy. Nó loạng choạng lùi lại, nhưng chưa ngã.
Tử Kỳ xoay người, chân trái làm trụ, quét ngang bằng đầu thanh sắt. Một tiếng "bốp" vang lên khi gậy va vào đầu gối phải của nó – khớp chân lệch đi, nó khuỵu xuống với tiếng gầm nghẹn.

Không đợi nó phản công, cô gầm khẽ, nhảy lên một bước và đập thẳng thanh sắt xuống đỉnh đầu nó– nơi phần xương sọ nứt toác lộ ra.

"Rắc!" âm thanh cuối cùng.

Nó gục xuống sàn, không còn cử động.

Tử Kỳ thở hắt. Cô bước lùi lại vài bước, bàn tay run rẩy… nhưng vẫn giữ chặt thanh sắt như một phần cơ thể. Máu bắn tung tóe dính lên mặt, lên áo. Mùi tanh nồng tràn vào mũi. Cô không buồn lau.

Thay vào đó cô nở một nụ cười. Không phải nụ cười vui vẻ. Không phải hài lòng. Chỉ là một phản xạ vô thức – thứ nụ cười luôn nở trên môi cô suốt bao năm qua, kể cả khi đứng trước xác chết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play