Đêm đầu tiên sống sót qua trận chiến… là đêm Bạch Tử Kỳ không ngủ.

Cô ngồi co gối trong góc phòng ngủ cũ, nơi trước kia từng là thế giới an toàn nhỏ bé của mình – có gấu bông, sách truyện, nến thơm và một chiếc đèn ngủ hình mặt trăng. Giờ đây, chỉ còn lại tường nứt, gió rít qua ô kính vỡ và mùi máu chưa tan.

Ngoài kia, thế giới là một nghĩa địa biết đi.

Trong này, là trái tim đập thoi thóp của một kẻ sống sót.

Cô nhắm mắt lại… và ký ức ùa về.

Ba mẹ.

Hôm đó họ đi chợ tỉnh, hứa sẽ mang về bánh rán nhân sầu riêng mà cô thích. Bạch Tử Kỳ đã định đi theo, nhưng vì quá đau đầu nên cô ở nhà. Không ai ngờ… đó là lần cuối họ rời khỏi căn nhà này.

Anh hai.

Tin nhắn cuối cùng gửi đến điện thoại cô chỉ có ba từ:

“Đừng ra ngoài.”

Cô không bao giờ biết anh còn sống hay đã chết.

Điện thoại hết pin từ ba hôm trước. Tử Kỳ không cố sạc lại nữa. Đã không còn ai để gọi.

Cô tự hỏi:

"Mình sẽ phải sống bao lâu trong thế giới này?". Một ngày? Một tuần? Một năm? Hay… mãi mãi?

Câu hỏi đó vẫn chưa có lời đáp, thì tiếng động lại vang lên.

Không phải tiếng bước chân kéo lê như lũ xác sống.

Không phải tiếng gió rít.

Mà là… tiếng người.

"Có ai không?" – Một giọng con trai, khàn khàn vì đói và sợ, vọng lại từ ngoài hành lang tầng dưới.

Tôi… tôi còn sống… Ai đó làm ơn…

Bạch Tử Kỳ cứng đờ người.

Cô ngẩng lên, lần đầu tiên ánh mắt cô không chỉ có tĩnh lặng – mà còn có cả nghi ngờ.

Người?

Thật sao?

Hay chỉ là bẫy? Một sinh vật nào đó còn biết nhại giọng người?

Tử Kỳ siết chặt thanh sắt trong tay. Không mở cửa. Không thở mạnh.

"Tôi không mang bệnh! Là người sống!" – âm thanh ấy lại vang lên, có phần gấp gáp hơn.

“Tôi tên là Sở Phong!”

Sở Phong.

Cô lặp lại trong đầu.

Cái tên ấy… cô không quen. Nhưng nó khiến cô nghĩ đến một đứa trẻ – có thể bằng tuổi mình, hoặc nhỏ hơn. Một đứa trẻ giữa đống đổ nát này.

Tim Bạch Tử Kỳ đập mạnh hơn bình thường. Không phải vì sợ.

Mà là vì lần đầu tiên sau bao ngày – có một ai khác ngoài cô vẫn còn sống.

Nhưng cô không mở cửa ngay.

Bạch Tử Kỳ đã sống sót không phải vì lòng tin. Mà là vì sự nghi ngờ thận trọng.

Cô rút dao bếp từ hộc tủ, nhét vào sau lưng. Gõ lên ống nước ba tiếng – cách ra hiệu từng dùng khi còn nhỏ với anh trai: “Cẩn thận, tao nghe thấy tiếng của mày.”

Ngoài hành lang, tiếng bước chân dừng lại, rồi khẽ lên tiếng:

Có… có người à?”

Bạch Tử Kỳ hít sâu, mở cửa phòng.

Ngoài hành lang trống rỗng.

Gió thổi tạt ngang, mang theo bụi. Nhưng không có sinh vật nào. Chỉ có làn ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài xuyên qua lớp màn rách.

Cô chậm rãi bước ra, mắt quét từng góc.

Rồi bên dưới cầu thang, nơi có một chiếc máy bán nước cũ đổ nghiêng, cô thấy một bóng người. Co ro, ôm ba lô nhỏ, trên tay là một thanh gỗ.

Cậu ta khoảng mười lăm tuổi, gầy gò, tóc rối và mắt thâm quầng, khi nhìn thấy cô như thấy ánh sáng lần đầu trong đời.

Cô là người sống…” – cậu ta nói, giọng run nhưng ánh mắt sáng.

Làm ơn… đừng bỏ tôi lại.”

Bạch Tử Kỳ không trả lời.

Cô nhìn cậu hồi lâu, rồi khẽ nghiêng đầu hỏi:

Cậu có biết đánh nhau không?”

Sở Phong cứng người, rồi gật mạnh đầu.

Bạch Tử Kỳ bước lùi, mở cửa phòng. Lần đầu tiên, cô mở lòng.

Không phải vì cô tin.

Mà là vì cô biết, sống sót một mình… không phải là sống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play