Bạch Tử Kỳ ngồi bên cửa sổ vỡ nát, nhìn mặt trời vừa nhô lên sau rặng nhà sụp đổ.

Ngày mới.

Một ngày không còn ba mẹ, không còn anh hai, không còn hàng quán đông đúc, tiếng loa phường buổi sáng, tiếng ve kêu mùa hè hay tiếng trẻ con la hét dưới sân trường.

Chỉ có tiếng thở của hai kẻ sống sót, và một thế giới đang phân hủy chậm rãi.

Phía sau lưng cô, Sở Phong – cậu nhóc gầy guộc mới xuất hiện đêm qua – đang bẻ đôi bánh quy gạo, cố gắng chia phần ít ỏi cho cả hai. Cậu đưa cho cô một nửa mà không nói lời nào.

Tử Kỳ nhận lấy. Không cảm ơn. Nhưng… ánh mắt cô dịu đi một chút.

Có nước sạch không?” – Sở Phong hỏi nhỏ.

Có, tầng trên cùng. Nhưng phải đun.”

“Có bếp không?”

“Có.”

Một lúc sau, căn phòng đầy khói nhẹ. Cả hai cùng ngồi uống nước nóng, thứ xa xỉ hiếm hoi trong tận thế.

Cậu ở một mình bao lâu rồi?” – Sở Phong hỏi, mắt vẫn dán vào ngọn lửa nhỏ.

Tử Kỳ đáp, như thì thầm: “Mười bảy ngày.”

Cậu gật gù. “Tôi sáu.”

“Tôi tưởng cậu sẽ chết trong ngày thứ hai.”

Suýt thật.” – cậu cười, cười rất nhẹ – “May là tôi chạy nhanh.

Cả hai im lặng một lúc. Lần này là sự im lặng dễ chịu.

Tầm trưa, tiếng gầm vọng lại từ tầng dưới. Một đám sinh vật đã phát hiện ra hơi người.

Tử Kỳ và Sở Phong không đợi chúng tới.

Họ rời đi – mang theo một ba lô, một thanh sắt, một con dao nhỏ và bốn gói mì.

Tử Kỳ dẫn đường.

Chúng ta đi đâu?” – Sở Phong hỏi khi đang lén lút luồn qua hành lang tầng trệt.

Trạm kiểm soát ở trường trung học phía Tây.” – cô đáp. “Tôi thấy có đèn đỏ chớp tắt vào đêm trước, có thể là người.”

Cũng có thể là bẫy.”

“Cậu không đi thì thôi.”

Tôi đâu nói vậy.” – Sở Phong nhếch môi, bước sát theo sau.

Cả hai băng qua một con hẻm dài, nơi xác người nằm co quắp. Một vài cái đã mục ruỗng, vài cái chưa. Ruồi bu kín. Mùi hôi nồng đến nghẹt thở.

Sở Phong khựng lại, tay run lên.

Tử Kỳ không quay lại. “Không vượt qua được mùi này, mai cậu sẽ chết vì run tay.”

Cậu cắn môi, bước tiếp. Đôi mắt cậu không còn ánh sáng ngây thơ đêm qua – nó đang chuyển thành… ánh mắt của một người sống sót.

Trạm kiểm soát hiện ra vào lúc chiều muộn – một toà nhà ba tầng có cắm cờ rách, hàng rào dựng tạm bằng ghế nhựa và dây kẽm gai. Phía trong có ánh đèn mờ.

Có người sống.” – Sở Phong thì thào.

Tử Kỳ vẫn im lặng, mắt liếc quanh. Không thấy sinh vật nào. Không nghe tiếng bước chân bất thường.

Cô gõ ba cái lên ống sắt – ra tín hiệu an toàn.

Một giọng vang lên sau hàng rào:

Các người từ đâu đến?”

Tử Kỳ đáp: “Khu dân cư số 9. Muốn xin trú chân qua đêm.”

Có tiếng xì xào.

Rồi, cửa mở.

Một người đàn ông râu rậm, mang khẩu trang vải, tay cầm súng gỗ tự chế, bước ra. Phía sau hắn là ba người khác – một phụ nữ mắt sắc, một cậu trai trạc tuổi Sở Phong và một bé gái ôm búp bê.

Đưa vũ khí đây, tạm thời.” – gã đàn ông nói.

Tử Kỳ không cãi. Cô đưa thanh sắt. Sở Phong nhìn cô, rồi cũng nộp dao.

Gã đàn ông nhướng mày: “Khôn đấy, bọn phản kháng thường giấu dao lưng quần.”

Tử Kỳ đáp nhẹ: “Chỉ có bọn ngu mới không biết chỗ giấu thứ hai.”

Gã bật cười. “Tao thích con nhỏ này.

Sở Phong lặng người. Cậu không thích cách ánh mắt gã nhìn Tử Kỳ.

Tối hôm đó, họ được chia một ít cháo loãng và một tấm chăn mỏng.

Tử Kỳ không ngủ. Sở Phong cũng không.

Cậu không tin bọn họ?” – cậu hỏi.

“Không, tin thì tôi đã đưa dao thứ hai rồi.”

Cậu thật sự có dao thứ hai à?”

Tử Kỳ quay sang, ánh mắt nghiêng nghiêng nơi cổ áo, có gì đó lấp lánh ánh kim.

Ngủ đi, mai có thể không còn cơ hội để mệt nữa.”

Sở Phong gật, nằm xuống. Nhưng trong tim cậu là một cảm giác rất mới – giữa thế giới đổ nát này, có ai đó không bỏ cậu lại phía sau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play