Ngoài cửa, một cái bóng đen thò vào. Đầu nó trụi lông, da chằng chịt vết rách. Mắt đỏ như đèn máu.

Tử Kỳ nhấc dao.

Trận chiến tiếp theo bắt đầu.

Con quái vật đầu tiên xông vào thư viện lao như tên bắn về phía họ, gào rít như bị thiêu sống.

Tử Kỳ không chần chừ — cô lướt sang một bên, quét ngang dao vào chân nó. Lưỡi thép rạch một đường sâu đến xương. Con sinh vật khựng lại trong tích tắc, và Sở Phong lập tức vung gậy đập vào đầu nó.

Ầm!

Tiếng va chạm như sấm. Sinh vật ngã xuống.

Tử Kỳ quỳ xuống bên nó, giơ dao lên… nhưng rồi, bàn tay cô khựng lại.

Mắt cô mở lớn.

Dưới lớp da sạm và rách nát, là gương mặt của một cậu bé. Đôi mắt trũng sâu… nhưng có nước. Nước mắt.

Khoan đã!” – Sở Phong chạy tới, giữ lấy tay cô.

Cậu thấy không? Nó đang… khóc.”

Tử Kỳ lắc đầu: “Không thể nào…

Nhưng đúng là như vậy. Con sinh vật – hay cái còn lại của một con người – đang rơi nước mắt. Những giọt nước mờ đục, nhỏ ra từng giọt, không thành tiếng.

Giữa tiếng gió, nó mở miệng – khàn đặc – như một đứa trẻ sắp chìm vào giấc mơ cuối:

“…Mẹ…”

Tim Tử Kỳ như bị ai bóp nghẹt. Cô lùi lại, dao vẫn run trong tay.

Sở Phong thở dốc, ngồi xuống.

Có thể… có thể phần người trong nó vẫn chưa mất hoàn toàn.”

Cả hai đứng đó, nhìn sinh vật hấp hối dưới chân mình.

Tử Kỳ nhớ lại ánh mắt của những người đầu tiên cô giết — không, không phải giết người, là giết quái vật. Cô từng nghĩ thế.

Nhưng giờ đây, cô không chắc nữa.

Nếu… nếu một phần tâm trí họ vẫn còn...” – cô lẩm bẩm – “thì chúng ta đang giết những người chưa kịp cầu xin tha thứ…”

Sinh vật co người lại, rít lên những âm thanh vỡ vụn. Nhưng lần này, nó không tấn công.

Nó rướn tay ra — về phía ánh nắng lờ mờ lọt qua tường kính vỡ — rồi chết.

Một cái chết lặng lẽ. Không gào thét. Không máu me.

Chỉ là một cậu bé… từng là người.

Sau đó, cả hai ngồi rất lâu trong thư viện.

Không ai nói gì.

Cuối cùng, Sở Phong khẽ hỏi:

Cậu nghĩ… còn bao nhiêu người giống thế?”

Tử Kỳ không trả lời. Nhưng đôi mắt cô nhìn xa hơn bao giờ hết.

“Chúng ta cần tìm hiểu thêm.” – cô nói.

Sở Phong nhìn cô, rồi gật đầu.

Và nếu chúng ta tìm thấy họ, những người còn chút ý thức… chúng ta sẽ không giết họ.”

Tử Kỳ quay sang. Ánh mắt hai người chạm nhau.

Lần đầu tiên, họ hiểu: sinh tồn không chỉ là sống sót. Mà là giữ được lòng người trong cơn ác mộng.

Trước khi rời đi, Sở Phong quay lại, phủ áo mưa cũ lên thi thể sinh vật nhỏ.

Tạm biệt, bạn nhỏ. Xin lỗi vì đã quá muộn.”

Và hai đứa trẻ tiếp tục lên đường.

Với một nỗi đau mới trong tim.

Trời mưa. Những cơn mưa mùa này không còn thơ mộng như ngày xưa, chỉ là từng đợt nước nặng nề xối lên xác nhà, rửa trôi màu của quá khứ.

Tử Kỳ và Sở Phong đi bộ qua một con đường đổ nát, hai bên là hàng cây chết khô và những bức tường loang lổ máu.

Họ không nói chuyện suốt cả buổi sáng. Không phải vì giận nhau. Mà là vì câu chuyện của “xác sống biết khóc” vẫn chưa rời khỏi tâm trí họ.

-------

Trưa.

Trên đỉnh một con dốc, nhà thờ cổ hiện ra trong làn sương xám — như một khung tranh đã ngả màu thời gian.

Tường vôi bong tróc, mái vòm nứt vỡ, tháp chuông lệch hẳn về một bên. Nhưng cánh cửa gỗ lớn… vẫn đóng.

Không một dấu máu.

Không xác sống.

Một điều gì đó rất lạ.

Sở Phong ngẩng đầu nhìn lên đỉnh tháp.

Tôi nghe tiếng chuông mỗi tối khi ở trong khu vực này.” – cậu nói, giọng khẽ. “Nó vang vọng, chậm rãi… như thể ai đó vẫn sống và đang cầu nguyện.

Tử Kỳ khẽ gật đầu.

Cô giơ dao, bước lên bậc thềm đá.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play