“Ừ.” Tiêu Uẩn Đình khẽ đáp một tiếng, ánh mắt thâm sâu như mực dừng lại trên người thiếu nữ mảnh mai đứng trước cửa sổ.
Có lẽ vì vừa thức dậy, lại nghiêng mình đứng dưới ánh nắng sớm, dung nhan nàng vừa mềm mại vừa trong trẻo, đôi môi như cánh hoa tươi đẹp.
Thoạt nhìn quả thực là cảnh đẹp ý vui, chỉ ngoại trừ hàng mi dài đang run rẩy kia.
Không biết là nàng chưa quen với ánh sáng hay do sợ hãi, hàng mi kia run lên khe khẽ, mỏng manh như cánh bướm yếu ớt, tưởng chừng giây tiếp theo sẽ bay mất.
“Gặp qua Cửu thúc.”
Thẩm Tuế Tuế khẽ véo vào lòng bàn tay, cúi đầu cung kính hành lễ, rồi dè dặt hỏi: “Cửu thúc ngài…”
“Đêm qua không ngủ trên giường?”
Ánh mắt hắn đảo qua, Tiêu Uẩn Đình đã giành mở lời trước. Thẩm Tuế Tuế theo ánh mắt hắn nhìn sang, thấy ngay chiếc giường còn bừa bộn chăn đệm.
“… Vâng.”
Thẩm Tuế Tuế hơi do dự, bởi nàng vẫn không thể nào nhìn thấu được cảm xúc của hắn.
“Giường tốt như vậy, tại sao không ngủ?”
Thẩm Tuế Tuế mím môi, chưa biết phải đáp lời thế nào, đã nghe Tiêu Uẩn Đình nói tiếp: “Tuế Tuế ở chỗ Cửu thúc, có vẻ câu nệ quá.”
Ngữ khí hắn bình thản không chút dao động, thậm chí hơi dịu dàng, nhưng từng chữ lại chứa đựng hàm ý sâu xa.
Trò đoán tâm tư này, Thẩm Tuế Tuế không quen chút nào, huống chi người đứng trước mặt nàng lại là một con mãnh thú vừa bước ra từ cuộc ác chiến liên miên.
Nàng ngoan ngoãn cúi mắt xuống, nhỏ giọng đáp: “Lần sau sẽ không như vậy nữa.”
Đôi môi vừa hé mở, lời mềm nhẹ vừa buông ra, nàng đã muốn lập tức thu lại.
Lần sau ư?
Làm sao còn có lần sau nữa đây?
“Cửu thúc, ta… ta…”
Tuổi nàng vốn nhỏ, kinh nghiệm lại càng ít, vốn không biết trả lời sao cho hoàn mỹ thỏa đáng, ngập ngừng mãi một hồi vẫn chẳng biết phải làm thế nào.
Gió nhẹ thổi qua, lành lạnh luồn vào từ khung cửa sổ mở rộng, thổi tan làn hương mơ hồ quanh phòng.
Nàng thấp thỏm bất an, nhưng đợi mãi cũng không nghe Tiêu Uẩn Đình hỏi thêm gì nữa, chỉ nghe hắn bảo:
“Người của ngươi đã mang về rồi.”
Thẩm Tuế Tuế kinh ngạc ngẩng đầu, biết ngay hắn đang nói đến Thanh Ngọc, không ngờ hắn lại nhanh chóng tìm được nàng ấy như vậy.
Đôi mắt nàng sáng lên, hỏi: “Cửu thúc, nàng ấy đang ở đâu?”
Bóng sáng lay động, chỉ thấy nam nhân nhẹ giơ tay, lập tức có nha hoàn chậm rãi tiến vào hành lễ, ý bảo nàng đi theo.
“Đa tạ Cửu thúc.”
Thẩm Tuế Tuế không quên khom người tạ lễ, sau đó mới bước theo nha hoàn ra ngoài.
Theo con đường đá xanh quanh co, qua hai chiếc cầu nhỏ hình vòm, cuối cùng dừng lại trước một cửa phòng nhỏ.
Không hiểu vì sao, càng đến gần cửa, nàng càng thấy bất an, bàn tay run nhẹ đẩy cánh cửa son đỏ ra.
Trong căn phòng sáng sủa, nàng liếc mắt đã thấy ngay bóng dáng nhỏ nhắn nằm bất động trên giường.
“Thanh Ngọc!”
Thẩm Tuế Tuế vội vã xách váy chạy tới, thấy Thanh Ngọc đang nằm thoi thóp.
Sắc mặt nàng ấy tái nhợt gần như trong suốt, nhưng trên mặt lại loang lổ từng vết đỏ tím, đôi môi thì vừa sưng vừa đỏ.
Thẩm Tuế Tuế sững sờ, tim đập loạn lên từng hồi: “Thanh Ngọc…”
Sợ làm nàng ấy tỉnh giấc, nàng chỉ dám gọi khẽ, nhưng thiếu nữ mong manh như sứ vỡ kia vẫn chẳng chút phản ứng.
Chỉ là hơi thở vẫn còn yếu ớt.
Thấy trên cổ Thanh Ngọc cũng đầy những vệt đỏ, Thẩm Tuế Tuế run rẩy đầu ngón tay, nhẹ nhàng vén chăn lên, lập tức trái tim nàng run lên đau đớn.
Chiếc cổ trắng nõn của Thanh Ngọc chi chít những dấu vết đỏ bầm, thậm chí có cả những vết cắn.
“Thanh Ngọc…”
Thẩm Tuế Tuế nghẹn ngào gọi khẽ, mắt nàng ướt nhòe đi vì chua xót. Dù nàng chưa từng trải qua, nhưng nhìn cảnh tượng này cũng đã mơ hồ đoán được sự việc thế nào.
Thanh Ngọc… Nàng ấy…
Một dòng nước mắt trong veo rơi xuống, toàn thân Thẩm Tuế Tuế lạnh buốt, bỗng nghe Thanh Ngọc yếu ớt lẩm bẩm:
“Tiểu thư…”
“Ta đây, ta ở đây.”
Thẩm Tuế Tuế vội dùng tay áo lau nước mắt, nắm chặt lấy bàn tay Thanh Ngọc.
Nhưng Thanh Ngọc vẫn không tỉnh lại, chỉ mê man thì thào: “Đau…”
Thẩm Tuế Tuế vội ghé sát hỏi nhỏ: “Chỗ nào đau?”
Một lúc lâu sau, Thanh Ngọc mới thì thào rất khẽ: “Đau… bụng đau…”
“Bụng đau?”
Thẩm Tuế Tuế rời ánh mắt, nhìn khuôn mặt tái nhợt đầy đau đớn của Thanh Ngọc, đành cắn răng vén cả chăn cùng chiếc áo khoác ngoài của nam nhân đang che trên người nàng ấy lên.
Lần này, Thẩm Tuế Tuế thật sự hoảng sợ thất thanh.
Trên người trắng nõn của Thanh Ngọc toàn là những vết đỏ lớn nhỏ, càng xuống dưới càng thê thảm khó coi.
Chỗ đó sưng đỏ, rách rướm, thậm chí còn sót lại những vệt khô cạn đáng sợ.
Thẩm Tuế Tuế không rõ đó là thứ gì, chỉ thấy tim mình đau đớn tột cùng, xót thương cho thân thể Thanh Ngọc không còn chỗ nào lành lặn.
Nước mắt nàng lại lần nữa tuôn trào, sợ làm Thanh Ngọc thức giấc, nàng đành cắn răng cố nén những tiếng nức nở nhỏ bé.
Thanh Ngọc vẫn thỉnh thoảng rên rỉ kêu đau, giọng nói yếu ớt như muỗi vo ve, nhưng lọt vào tai Thẩm Tuế Tuế lại như từng nhát dao đâm vào tim.
Nếu không phải vì nàng, làm sao Thanh Ngọc lại gặp phải kiếp nạn này? Nếu không phải nàng không bảo vệ được Thanh Ngọc, thì Thanh Ngọc làm sao…
Nước mắt không ngừng tuôn rơi, Thẩm Tuế Tuế dịu dàng đặt tay lên bụng Thanh Ngọc, nhẹ nhàng xoa cho nàng ấy đỡ đau. Nhưng bàn tay chợt chạm vào một dòng chất lỏng ấm nóng kỳ lạ từ trong thân thể nàng ấy chảy ra.
Nàng giật mình nhìn xuống, đầu óc lập tức trống rỗng, vang lên ong ong không dứt.
Không biết từ lúc nào, nha hoàn đã mang một chậu nước ấm vào, cúi đầu hành lễ với nàng, rồi cầm lấy khăn lụa, bắt đầu lau đi những thứ dơ bẩn kia trên người Thanh Ngọc.
Thẩm Tuế Tuế thấy vậy cũng bước lên hỗ trợ, nhưng vừa làm, vừa không kiềm được yên lặng rơi nước mắt.
Ngày tháng lặng lẽ trôi qua, ngôi nhà không lớn không nhỏ đã yên tĩnh trở lại, nàng ngồi ở mép giường, nắm chặt tay Thanh Ngọc.
Qua hồi lâu, dường như đã quyết tâm, Thẩm Tuế Tuế đứng dậy, nhẹ nhàng đặt tay Thanh Ngọc vào trong chăn đệm, lại dùng tay áo lau mặt, cứng cỏi lau khô nước mắt.
Nàng phải đi tìm Tiêu Uẩn Đình, bởi vì giờ đây, người duy nhất có thể giúp nàng, chỉ có hắn mà thôi.
Gió xuân thổi vào mặt, nhưng trong sân lớn trạch viện vẫn đơn điệu và khô khan. Có lẽ vào sâu xuân hơn, những mầm xanh kia rồi sẽ nảy lộc.
“Làm phiền dẫn ta đi gặp Cửu gia.” Nàng nói với thị nữ đứng hầu ngoài cửa.
Thật ra thị nữ này cũng không lớn tuổi, dung mạo thanh tú, nhưng nét mặt luôn lạnh lùng nghiêm nghị.
Từ phản ứng của nàng ấy, Thẩm Tuế Tuế đoán được thị nữ không hề bất ngờ trước yêu cầu của mình, thậm chí có cảm giác như đã sớm đoán trước.
Chẳng lẽ, Tiêu Uẩn Đình đã sớm biết nàng sẽ đến tìm hắn?
Trái tim nàng đập mạnh, không kịp nghĩ nhiều, liền theo thị nữ đi trên con đường lát đá xanh nhỏ hẹp.
Suốt dọc đường, Thẩm Tuế Tuế vẫn thấp thỏm bất an. Nàng không chắc liệu có thể gặp được người bận rộn như Tiêu Uẩn Đình hay không, cũng không rõ hắn có đồng ý giúp mình hay không.
Cho đến khi thị nữ dừng lại, vươn tay làm dấu hiệu bảo nàng tự đi vào.
Thẩm Tuế Tuế ngẩng đầu nhìn lên, trước mặt là một đình viện bốn phía có hành lang uốn quanh, ngôi nhà trầm mặc màu đen im lặng như băng, hơn nữa, nam nhân cao lớn âm trầm kia đang đứng lặng lẽ nơi đó.
Một cơn gió nổi lên, len qua tay áo, khiến nàng toàn thân rét lạnh. Gió dù mạnh thế nào cũng không dám tùy tiện mạo phạm đến hắn, chỉ dám nhấc lên một góc áo nhỏ.
“Cửu thúc.”
Thẩm Tuế Tuế thu hồi tâm tư, cúi đầu hành lễ, giọng nói vì vừa khóc nên hơi khàn.
“Lại khóc nữa à?” Nam nhân xoay người, ngữ khí nhàn nhạt.
Thẩm Tuế Tuế mở môi, ngạc nhiên vì hắn hỏi điều này, cũng ngạc nhiên vì hắn lại nhàn rỗi đứng ở đình viện trầm ngâm.
Hay là, hắn thật sự đoán được nàng sẽ đến, nên cố ý đứng đây chờ?
“Cửu thúc!” Thẩm Tuế Tuế lại gọi một tiếng, siết chặt lòng bàn tay, bước lên vài bước, quỳ sụp xuống trước mặt hắn.
“Cửu thúc.” Dáng người thiếu nữ mảnh mai đơn bạc, đôi vai gầy nhỏ đang run rẩy, khuôn mặt yếu ớt đầy bất lực.
Nhưng giọng nói nàng lại cứng cỏi lạ thường, cắn môi đến gần bật máu:
“Tuế Tuế cầu xin ngài—”
Nhưng Tiêu Uẩn Đình không để nàng nói xong, chỉ bình thản nhấc môi:
“Đứng lên.”
Ngữ khí lạnh lùng, hoàn toàn không cho phép thương lượng, trong ánh mắt còn mang theo sự lạnh lẽo uy nghiêm.
Hắn bảo nàng đứng lên, phải chăng là hoàn toàn không muốn nghe nàng nói tiếp?
“Cửu thúc…”
Thẩm Tuế Tuế mờ mịt nhìn hắn, nước mắt vốn dĩ đã kiềm lại, giờ đây càng dâng đầy trong hốc mắt.
“Đừng để ta nói lần thứ hai.”
“Cửu thúc.”
Giọng thiếu nữ đã nhuốm hơi nghẹn ngào, lòng Thẩm Tuế Tuế càng thêm bất an.
Xem ra hắn thật sự không muốn giúp nàng.
Nàng chỉ là một đứa bé gái mồ côi, vô quyền vô thế, còn có thể tìm ai để cầu cứu nữa đây?
Rốt cuộc, bản thân nàng chỉ là một người hèn mọn ăn nhờ ở đậu, không có năng lực, xảy ra chuyện lớn như vậy, cho dù tra rõ chân tướng, nàng cũng không đủ sức bắt hung thủ phải trả giá đắt.
Ngoài cửa sổ chim sẻ hót vang, ríu rít như đang giễu cợt, Thẩm Tuế Tuế cắn chặt môi, nước mắt trong suốt tuôn rơi, đôi mắt ngấn lệ mơ màng.
Nàng nhấc váy đứng dậy, nhưng vẫn cúi đầu thật thấp, không muốn để hắn nhìn thấy vẻ yếu đuối của mình lúc này.
Nhưng ngay lúc đó, hơi thở nam nhân đột nhiên đến gần, ngón tay thon dài nâng cằm nàng lên, lực đạo không cho phép cự tuyệt.
Ánh mặt trời chiếu vào, gian phòng hoàn toàn yên tĩnh, chỉ còn đôi mắt nàng mơ hồ ngập nước nhìn vào đôi mắt đen thẳm sâu như vực của hắn.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, nhưng như trước, nàng luôn ở thế thấp kém yếu thế.
Nàng chỉ dám nhìn thoáng qua, lập tức hoảng sợ tránh né ánh mắt ấy.
“Muốn ta làm gì?”
Tiếng chim hót sắc bén bên ngoài hòa cùng cơn gió xuân lạnh giá, đưa câu hỏi nhàn nhạt của hắn vào tai nàng.
Thẩm Tuế Tuế giật mình, vì đang có việc cầu người nên nàng cố tự bỏ qua vẻ cao quý lạnh lùng trong lời nói của hắn, nhỏ giọng nói:
“Cửu thúc, cầu xin ngài ra tay điều tra hung thủ trong Tiêu Quốc phủ, còn kẻ hại Thanh Ngọc nữa…”
Nàng không giỏi mắng người, nhưng lần này quá kích động, trong giọng nói mềm mại vẫn cắn răng phun ra hai chữ: “Hỗn đản!”
Giọng nói vốn nhu mì ngọt ngào, lúc này thêm chút tức giận, lại khiến người ta cảm thấy vừa tức cười vừa đáng yêu.
Như con tiểu hồ ly xù lông giương vuốt nhe răng, nhưng đáng tiếc, quá mức nhỏ bé yếu ớt.
Tiêu Uẩn Đình bật cười khe khẽ, buông tay đang nâng cằm nàng ra, nói:
“Tại sao ta phải ra tay giúp một nô tài?”
“Nàng…” Thẩm Tuế Tuế ngón tay siết chặt đến trắng bệch, môi run rẩy, không nói nên lời.
Ý tứ của hắn nàng hiểu rõ.
Người cao cao tại thượng như Tiêu Uẩn Đình, chịu ra tay cứu người trở về đã là đại phát từ bi, làm sao có thể lại chịu giúp lần thứ hai?
“Thẩm Tuế Tuế, ta không phải người tốt.”
Đôi mắt sâu thẳm của hắn nhìn thẳng vào đáy mắt nàng, trong đó có nguy hiểm vô tận mà nàng nhìn không thấu.
“Không… Cửu thúc, ngài là người tốt.” Nàng run rẩy lặp lại, “Ngài thật sự là người tốt.”
Tiêu Uẩn Đình cong môi, ý cười lạnh lẽo:
“Vô luận năm năm trước hay hiện tại, ngươi thật là người đầu tiên dám nói câu này với ta.”
Nghe hắn nói, Thẩm Tuế Tuế có chút hoảng hốt. Lời này đúng là mấy năm trước nàng đã từng nói qua.
Khi ấy nàng còn nhỏ tuổi, nghé con không sợ cọp, Tiêu Uẩn Đình lúc đó cũng chưa một tay che trời, mà chỉ là thiếu niên tướng quân lập nhiều chiến công vang dội trên chiến trường.
Tính cách hắn lúc ấy tuy cũng lạnh lùng khó gần, nhưng còn xa mới đạt tới mức âm trầm khó dò như bây giờ.
“Cửu thúc, ngài muốn ta làm gì thì mới đồng ý giúp ta đây?”
Tiêu Uẩn Đình nhìn nàng thật lâu, sau đó chậm rãi tới gần, giọng thấp xuống đầy ám muội:
“Tuế Tuế có gì để trao đổi với ta đây?”
“Ta…” Thẩm Tuế Tuế đau khổ đáp, “Ta thật sự chẳng có gì cả…”
“Không phải.” Hắn lập tức cắt ngang, đôi mắt đen sâu thẳm thoáng hiện một tia nhu hòa quỷ dị, “Ta đã nói rồi, ngươi có, Tuế Tuế có.”
Ánh nắng đầu xuân chiếu qua song cửa, rõ ràng ấm áp dễ chịu, nhưng nàng lại cảm giác như cách một tầng sương mù dày đặc, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Ngẩng mặt nhìn lên, nàng chậm rãi chớp mắt, trong đầu vẫn vang vọng câu nói cuối cùng của Tiêu Uẩn Đình.
— nàng có.