Ngoài phòng chim tước ríu rít từng hồi, gọi tới làn gió nhỏ thổi nhẹ mơn man.

Thẩm Tuế Tuế ngơ ngác nhìn lên, nhưng Tiêu Uẩn Đình lại lạnh nhạt từ trên cao nhìn xuống nàng, không hề đáp lại.

Trái lại, nàng khó kìm lòng được, một lần nữa lặng lẽ nhích gần thêm chút nữa.

Quả nhiên, hắn thật sự chính là liều thuốc giải duy nhất cho căn bệnh của nàng.

Hành động nhỏ bé này, dù nàng cố giấu kỹ, vẫn bị Tiêu Uẩn Đình thu hết vào trong mắt. Khóe mắt hắn khẽ nhếch lên, như cười như không, nhưng chỉ chớp mắt sau lại trở về vẻ mặt lạnh lùng bình thản vốn có.

Thẩm Tuế Tuế được voi đòi tiên, cảm thấy gần vậy vẫn chưa đủ, trong cơ thể nàng lại càng khó chịu hơn nữa, chỉ đành hít thật sâu hương thơm lãnh đạm trên người hắn.

Đợi đến khi hơi lạnh ấy thấm tận lục phủ ngũ tạng, như dòng suối xuân chảy qua vùng đất khô cằn héo úa, nàng mới thoáng tỉnh táo một chút. Nhưng ngay sau đó, lý trí quay lại, nàng chỉ có thể âm thầm mắng chính mình là đồ dơ bẩn, đáng xấu hổ.

“A!”

Bỗng nhiên, thân thể nàng bỗng bổng khỏi mặt đất.

Tiêu Uẩn Đình dễ dàng bế nàng lên, cả người nàng và chăn đệm mềm mại đều lọt thỏm vào trong lòng hắn.

Thẩm Tuế Tuế vừa kinh ngạc, nhưng lại lập tức chìm sâu trong cơn bệnh.

Hắn thật sự quá cao lớn, nàng ở trước mặt hắn lại nhỏ bé yếu đuối như vậy. Được hắn ôm vào lòng, sâu thẳm trong tim nàng như vừa được lấp đầy, lại vô thức muốn càng gần hắn thêm chút nữa.

Thật sự là nàng có chút bất chính, lại càng thêm không biết sống chết.

Người này là Tiêu Uẩn Đình đó, là kẻ quyền thế ngập trời, hô mưa gọi gió ở kinh thành!

Nhưng nàng khổ sở quá.

Sợ hãi, chán ghét, khát vọng đầy trơ trẽn đan xen giày vò nàng trong một tấm lưới dày đặc.

Nàng giãy giụa bất an, sắc mặt đỏ bừng khó chịu, cho đến khi được nam nhân ôm tới bên bể tắm nước nóng.

Phòng tắm mùi hoa thanh thoát lan tỏa, hơi nước trắng nhạt bay lượn mờ ảo, nước trong bể như vừa mới được chuẩn bị.

Thẩm Tuế Tuế nhìn quanh một lượt, mới phát hiện bể tắm này lớn đến mức kinh người, xung quanh chạm trổ ngọc thạch, nến thắp đầy trên đài, ánh sáng lung linh phản chiếu mặt nước lăn tăn sóng.

Tiêu Uẩn Đình ôm nàng đặt xuống bên thềm ngọc rồi mới buông tay, nàng thấy hắn vừa lùi lại, thoáng chốc trong lòng sinh ra cảm giác mất mát khó tả.

Nàng gắng gượng ép bản thân không biểu lộ khác thường, răng khẽ cắn môi, lặng lẽ lùi ra sau nửa bước.

Nhưng hương thơm lạnh lẽo dễ chịu kia vẫn rõ ràng quanh quẩn, thơm quá…

Đột nhiên, nàng như nghe thấy một tiếng cười rất khẽ không dễ phát hiện, nàng muốn nhìn kỹ lại thì Tiêu Uẩn Đình đã quay người bước ra ngoài.

Thẩm Tuế Tuế mím môi, ánh mắt lưu luyến nhìn theo bóng lưng cao lớn kia rời đi.

Ở gần hắn, căn bệnh quái ác của nàng thật sự có dấu hiệu muốn tái phát…

Nàng khẽ run, lấy lại tinh thần, tự nhủ nhất định phải sớm tìm thần y chữa trị dứt điểm!

  •  

Nước trong bể tắm rất thoải mái, nàng ngâm mình được một lúc thì có nha hoàn bưng khay tiến vào.

Trên khay đặt một bộ xiêm y sạch sẽ dành cho nữ tử.

Tuy dành cho nữ tử, nhưng màu sắc lại có phần trầm tối.

Đây hẳn là ý của Tiêu Uẩn Đình.

Nàng vốn định hỏi nha hoàn một số việc, nhưng nha hoàn sau khi hành lễ đã vội lui xuống.

Lúc nàng từ trong nước bước ra, mới phát hiện trong đống xiêm y kia còn có cả y phục trước đó nàng mặc trên người.

Thẩm Tuế Tuế không kìm được đỏ mặt, cắn môi cúi đầu.

Nàng lại nhớ tới cảnh tượng bản thân vừa rời khỏi lồng sắt, run rẩy trốn trong lòng Tiêu Uẩn Đình.

Gió lạnh từ song cửa sổ thổi vào, nàng bất giác run nhẹ, vội vã mặc vào y phục.

Sau khi mặc xong áo ngủ, vừa ngẩng đầu đã thấy vị trí cái chậu nước nàng vô ý làm đổ lúc nãy, giờ đây đã được người ta dọn dẹp sạch sẽ.

Ngay cả tấm thảm cùng chăn đệm bị nàng làm ướt cũng được thay mới toàn bộ.

Ánh mắt nàng vô tình đảo quanh, chợt nhìn thấy bóng dáng nam nhân đang ngồi trên giường La Hán bằng gỗ tử đàn điêu khắc rồng tinh xảo. Chỉ mới liếc một cái, nàng đã hoảng sợ vội vàng cụp mắt xuống.

Xem ra hắn cũng vừa tắm xong, mái tóc đen còn hơi ẩm ướt.

Khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lẽo như băng giá, tóc đen môi đỏ, khí thế càng thêm sắc bén lạnh lùng.

Nhưng mà phía dưới…

Áo ngủ đen mặc hờ hững trên người, nửa thân trên thậm chí còn chưa buộc dây, lộ rõ lồng ngực vạm vỡ, những đường nét cơ bắp cường tráng, săn chắc.

Ánh sáng từ đèn lụa chiếu vào, càng làm rõ thân hình hoàn mỹ khó ai bì được của hắn, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Thật quá mức rõ ràng.

Đường nét cứng rắn nam tính, bờ vai rộng lớn mạnh mẽ, cánh tay nổi rõ cơ bắp, lại tỏa ra hơi thở lạnh lùng âm u khiến người ta kinh hồn bạt vía.

“Còn muốn nhìn bao lâu nữa?”

Lại nghe thấy câu hỏi này, tim nàng lập tức lạnh ngắt, cảm giác như bản thân sắp bị đâm xuyên bởi thanh kiếm sắc lạnh.

Nàng run rẩy, thận trọng bước tới phía trước vài bước, dừng ở khoảng cách hơn mấy thước, cung kính cúi người hành lễ.

“Cửu thúc.”

Đây xem như là lễ nghi bái kiến trưởng bối nghiêm chỉnh đầu tiên từ khi hai người gặp lại nhau đến giờ.

Trong hành động này, cũng ẩn chứa lòng kính trọng và cảm kích chân thành của nàng dành cho hắn.

Tiêu Uẩn Đình chỉ nhàn nhạt nhấc mí mắt liếc nàng một cái, rồi thong thả chuyển ánh mắt trở về cuốn sách trong tay.

Tư thái của hắn ưu nhã tự phụ, nhưng lại hoàn toàn chẳng nhìn thẳng vào nàng lần nữa.

Nàng cảm thấy không khí xung quanh như càng lạnh lẽo hơn một chút.

Im lặng một lúc lâu, hắn mới mở miệng hỏi:

“Ngươi tới núi Phổ Đà, là vì chuyện gì?”

Thẩm Tuế Tuế kinh hoàng ngước mắt, ánh nhìn chạm vào đôi mắt sâu thẳm kia liền vội vàng thu lại. Hắn hoàn toàn không phải hỏi nàng có phải đi núi Phổ Đà hay không, mà đã chắc chắn nàng đến đó rồi, thậm chí còn biết rõ mục đích nàng tới đó làm gì.

Chẳng lẽ hắn đã biết nàng muốn tìm thần y?

Vì căn bệnh khó nói kia…

Mặt nàng lập tức trắng bệch, chút huyết sắc vừa trở lại giờ tan biến sạch.

Trước mặt Tiêu Uẩn Đình, nàng không dám nói dối, nhưng cũng tuyệt đối không dám nói rõ sự thật.

“Hửm?”

“Nghe… nghe nói…”

Thẩm Tuế Tuế thấp thỏm cuộn chặt đầu ngón tay trong tay áo, giọng nhỏ như muỗi:

“Trên núi Phổ Đà có một vị thần y, ta muốn nhờ thần y… xem bệnh giúp ta.”

“Xem bệnh gì?”

Đôi mắt đen nhánh sắc bén như chim ưng của nam nhân chăm chú khóa chặt lấy nàng, tựa như đang nhìn con mồi, vận sức chờ phát động.

“Chẳng qua chỉ là một chút bệnh nhỏ của nữ nhi gia thôi.”

Thẩm Tuế Tuế cố nghĩ một lý do thích hợp, lông mi run rẩy, tim đập mạnh tựa như trống dồn.

“Tuế Tuế bị bệnh?”

Tên của mình đột nhiên từ miệng nam nhân gọi ra, Thẩm Tuế Tuế có chút ngẩn ngơ.

Giọng nói của hắn kỳ thật rất dễ nghe.

Khi hắn niệm tên nàng, hình như còn có một cảm giác đặc biệt khác.

Nhưng nàng cảm giác rõ, âm thanh này không hề mang chút dịu dàng nào, ngược lại lăng lệ sắc bén, áp lực vô hình.

“Vâng, đúng vậy.”

Thẩm Tuế Tuế mím môi, chậm rãi nâng đôi mắt ướt nước lên, cố gắng tỏ ra bình tĩnh nhìn lại ánh mắt của Tiêu Uẩn Đình.

Nhưng quả thật quá khó khăn.

Dù hắn chỉ ngồi yên nơi đó, tư thái thậm chí có phần nhàn nhã, nhưng nàng vẫn cảm thấy bị bóng tối vô hình áp bách đến ngạt thở.

Thật đáng sợ, nam nhân này rốt cuộc lợi hại đến mức nào mới có thể đạt đến địa vị hiện tại khi chỉ mới hai mươi lăm tuổi?

Mấy năm nay, tuy nàng sống tại Tiêu Quốc phủ, ít ra ngoài, nhưng uy danh của hắn đúng là không ai không biết, không người không rõ.

Hành sự quỷ quyệt, từng bước leo lên đỉnh cao quyền thế, giờ đã có thể một tay che trời.

Suy nghĩ nàng dần mơ hồ, lại thấy Tiêu Uẩn Đình khóe môi hơi cong lên ý cười nhàn nhạt, chậm rãi đứng dậy.

Tư thái hắn cao quý đoan chính, phối với dung mạo tuyệt mỹ kia, thực khiến người ta phải hâm mộ.

Nhưng ngay lập tức——

Một bóng dáng cao lớn âm u tiến về phía nàng.

Từng bước, từng bước thật nhẹ, nhưng mỗi bước chân như giẫm mạnh vào tim nàng.

Càng ngày càng gần, gần đến mức nàng có thể ngửi thấy rõ ràng mùi hương Lãnh Đàn thanh mát dễ chịu trên người hắn.

Hai người đều đứng, nhưng thân hình nàng nhỏ bé lọt thỏm trước mặt hắn, chỉ miễn cưỡng cao đến vị trí cằm của nam nhân.

Hắn sao lại cao như vậy, so với các thúc thúc khác trong phủ còn cao hơn nhiều, nhưng rõ ràng hắn là người nhỏ tuổi nhất trong số họ.

“Tiểu hài tử nói dối, là không tốt đâu.”

Giọng nói hắn gần trong gang tấc, như tuyết tan từ ngọn cây tùng, lạnh lẽo nhỏ giọt xuống cổ nàng.

“Cửu thúc, ta không có.” Thiếu nữ theo bản năng giải thích.

Nhưng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống ấy vẫn không chút che giấu khóa chặt nàng.

Tựa như đang đợi xem nàng sẽ giải thích thế nào.

Thẩm Tuế Tuế nuốt nước bọt, nhỏ giọng nói tiếp: “Ta thật sự muốn… muốn đi thăm thần y.”

“Vì trị… trị…”

Lời vừa dứt, nàng có thể rõ ràng cảm giác được hơi thở quanh thân nam nhân trở nên lạnh lẽo thêm vài phần.

Thẩm Tuế Tuế cơ hồ muốn bật khóc, nhưng cố kiềm chế, siết chặt lòng bàn tay giả bộ bình tĩnh.

“Cửu thúc, ngài đừng hỏi,” Giọng nàng mềm mại run run, ngượng ngùng vô cùng, “Thật sự ta… rất khó mở miệng.”

Nàng cúi đầu, gương mặt trắng nõn xấu hổ đỏ bừng.

May mắn, Tiêu Uẩn Đình cũng không định ép nàng, chỉ là ánh mắt hắn hình như có chút mơ hồ đảo qua một chỗ không nên nhìn trên người nàng.

Khi nàng tò mò muốn nhìn theo, hắn đã bình thản xoay người đi.

Một lúc sau, giọng nói trầm thấp rõ ràng vang lên trong căn phòng yên tĩnh:

“Có một số chuyện, thuận theo tự nhiên là được rồi.”

Thẩm Tuế Tuế đầy nghi hoặc, không rõ ý hắn là gì. Vừa rồi, hắn nhìn ở đâu vậy?

Nàng theo bản năng cúi xuống nhìn, nhưng trên người chẳng có gì lạ cả.

Trong khoảnh khắc, nàng chợt hiểu ra điều gì đó, tim lập tức run lên mãnh liệt.

Vừa rồi hắn nhìn… là nơi đó?!

Cho nên hắn tưởng rằng nàng ngượng ngùng muốn đi khám… vì chỗ kia chưa phát triển sao?

Nàng vốn định lấy cớ là chứng đau bụng mỗi lần đến tháng, sao hắn lại nghĩ xa xôi đến tận đó?

Mặt nàng đỏ bừng lên như quả anh đào tháng tư mọng nước, tim đập loạn xạ.

Nhưng giờ đây, nàng làm sao dám mở miệng hỏi lại hắn?

Nếu đã hiểu lầm như vậy, nàng chỉ đành tiếp tục hiểu lầm thôi.

Thẩm Tuế Tuế quyết định bỏ qua, khẽ ngẩng đầu nhìn, thấy Tiêu Uẩn Đình đã thong thả đi về phía cửa phòng.

Nàng vô thức chăm chú nhìn theo bóng lưng hắn, nhưng đầu óc lại vô tình hiện lên những suy nghĩ xấu hổ vừa rồi…

Các cô nương khác ở tuổi nàng, nơi đó đã giống như mật đào chín mọng, nhưng nàng không hiểu vì sao, lại vẫn như măng non sau mưa, chậm chạp chưa phát triển đầy đủ.

Chẳng lẽ nguyên nhân thật sự liên quan tới căn bệnh kia sao?

Một tiếng “chi” vang lên, cánh cửa nặng nề mở ra, kéo nàng khỏi những suy nghĩ lung tung. Thẩm Tuế Tuế thấy Tiêu Uẩn Đình cất bước sắp ra ngoài, vội gọi:

“Cửu thúc!”

Giọng nàng nhỏ nhẹ sợ hãi, vẫn e ngại hắn vô cùng, gọi một tiếng mà như dao kề sát cổ:

“Tối nay ta ngủ ở đâu?”

Nam nhân hơi nghiêng đầu nhìn nàng, một cái chớp mắt sau liền sải bước rời khỏi.

Cánh cửa lần nữa khép lại, căn phòng u tối chỉ còn lại mình nàng.

Quá mức yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng nến cháy nhỏ giọt tí tách.

Hắn chưa sai ai bố trí chỗ ở khác cho nàng, chẳng lẽ thật sự muốn nàng ngủ lại nơi này sao?

Căn phòng lớn thế này, rõ ràng là phòng ngủ của hắn thường ngày.

Hắn thật muốn nàng ngủ lại đây?

Thẩm Tuế Tuế nhíu mày suy nghĩ, lại lo lắng nếu hắn không thực sự có ý đó, lỡ mình hiểu sai thì làm thế nào?

Suy nghĩ thật lâu, nàng thở dài một tiếng, cuối cùng quyết định ôm chăn tới ngủ trên giường La Hán.

Giường lớn làm từ gỗ tử đàn chạm trổ tinh tế, nàng nằm trên đó nhưng đầu óc lại nghĩ tới đủ chuyện phiền lòng.

Chuyện hôm nay tuyệt không thể để Lục Nương biết được, nàng không muốn khiến người thêm lo lắng phiền não.

Thanh Ngọc giờ không biết ra sao rồi?

Còn căn bệnh kỳ lạ kia…

Hiện tại Cửu thúc biết nàng muốn tìm thần y, nếu để hắn phát hiện bệnh thật sự của nàng thì phải làm sao đây?

Hắn thông minh đáng sợ, nếu để hắn biết một chút manh mối thôi, nhất định hắn sẽ tra rõ ràng.

Suy nghĩ hỗn loạn như vậy rất lâu, nàng mệt mỏi nằm mãi mới ngủ được.

Trái với tưởng tượng là nàng sẽ ngủ không yên giấc, tại nơi xa lạ nguy hiểm này, nàng lại ngủ cực kỳ an ổn.

Thậm chí, bệnh kỳ lạ kia cũng không quấy nhiễu nàng trong giấc mơ như trước nữa.

Khi mở mắt thức dậy, do nhiều năm có thói quen sáng sớm tỉnh dậy kính trà thỉnh an, nên dù mỏi mệt nhưng nàng cũng không ngủ quá muộn.

Ánh mặt trời vàng rực xuyên qua song cửa chiếu vào, nhẹ nhàng ấm áp.

Nàng hơi ngẩn ngơ, xuống giường xỏ giày thêu, theo thói quen tiến lại bên cửa sổ.

Những ngày đầu vào phủ, nàng luôn ngồi một mình nhìn ra cửa sổ, chìm trong những ký ức đau buồn về biến cố gia đình. Sau này dù lớn lên, nàng cũng luôn thích một mình ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài, bởi các công tử tiểu thư trong phủ chẳng ai thích chơi với nàng.

Một tiếng chim hót lanh lảnh vang lên, kéo nàng khỏi dòng hồi ức.

Thẩm Tuế Tuế nhẹ nhàng đẩy cửa sổ, cảnh sắc bên ngoài hiện ra trước mắt.

Trái ngược với trong phòng u ám, bên ngoài cũng mang vẻ hoang vắng tiêu điều.

Đầu xuân vốn phải đầy sức sống xanh tươi, nhưng trước mắt nàng chỉ có mái ngói đen liên miên, đường đá xanh ẩm ướt, đọng đầy nước mưa đêm qua chưa kịp khô.

Nàng bỗng cảm thấy như mình đang lọt vào hang thú dữ, nguy cơ rình rập khắp nơi.

Đang ngẩn người, nàng chợt thấy có điều không ổn, chậm rãi quay đầu lại—tức khắc kinh hãi:

“Cửu… Cửu thúc!”

Con mãnh thú hung tàn kia đã âm thầm mai phục từ lâu, chỉ đợi thời cơ nuốt trọn lấy nàng!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play